Tướng Quân, Thuốc Ức Chế Của Ngài Lại Rơi Kìa

Chương 6. Lần đầu gặp mặt


2 tháng

trướctiếp

Các sinh viên được sắp xếp theo từng lớp vào một phi thuyền đậu trên mặt đất, phi thuyền đi trên đường mấy ngày mới đến được hành tinh xa xôi kia, vừa đáp đất Cố Hoàn không cho các sinh viên kịp thở đã bắt đầu đi thẳng vào kế hoạch huấn luyện.

Những kế hoạch huấn luyện này đều được sao chép theo các môn huấn luyện của Cố Hoàn dành cho lực lượng quân sự, cường độ huấn luyện ma quỷ đến mức dù cho những tên Alpha kiêu ngạo đến đâu cũng không thể đứng dậy nổi.

Sinh viên Học viện Quân sự số một đã quen với việc huấn luyện thoải mái trong phòng, trong mắt Cố Hoàn, họ không khác gì những bông hoa trong nhà kính.

Hành tinh xa xôi này có khí hậu khắc nghiệt, trọng lực thay đổi, luôn có băng tuyết quanh năm do khan hiếm nhiệt lượng, rất thích hợp cho việc huấn luyện.

Trong môi trường khắc nghiệt này, sinh viên phải tiến hành huấn luyện né tránh mưa đạn từ những vị huấn luyện viên do Cố Hoàn mang đến.

Với tư cách là Tổng huấn luyện viên, Cố Hoàn không cần phải đích thân đến huấn luyện họ mà chỉ cần đứng trong phòng giám sát của tàu chiến để xem họ huấn luyện.

Việt Dương nhìn sinh viên phàn nàn trên màn hình giám sát, có chút bất lực nói.

“Tướng quân... Nếu phóng viên Tinh Võng biết ngài huấn luyện những tên kiêu ngạo kia thành ra như này... e rằng danh tiếng của ngài sẽ bị hủy hoại mất.”

Cố Hoàn chống cằm nhìn các sinh viên trong màn hình, không mấy quan tâm.

Dù sao khi Thái Tử trở về, cái tên "Cố Hoàn" sớm muộn gì cũng trở thành tên tử tù, đến lúc đó y cũng đã rời đi rồi, thay vì quan tâm đến danh tiếng thì thà chịu trách nhiệm những việc đang làm cho tốt còn hơn. Sau cùng thì những đứa nhóc này trong tương lai đều sẽ chết đi... Ngoại trừ hai nhân vật chính đăng ký vào học viện quân sự này, hầu hết những người còn lại đều là bia đỡ đạn chết trong làn sóng Trùng.

Cố Hoàn cảm thấy mình vẫn có chút đồng cảm với những bia đỡ đạn này.

“Tôi muốn họ có khả năng tự bảo vệ mình khi một mình đối mặt với Trùng tộc.”

"Họ có thể không hiểu được sự cố gắng vất vả của ngài." Việt Dương khẽ lắc đầu không đồng tình. Cậu ta cũng từng làm huấn luyện viên, rõ ràng biết lớp sinh viên mới còn không giỏi bằng lớp sinh viên trước. Khác với chiến đấu trực tiếp với Trùng tộc, họ lại thích trốn trong vỏ bọc bảo vệ hơn.

Tất nhiên, nếu y nói thẳng với họ rằng y đang huấn luyện họ để chiến đấu chống lại Trùng tộc trong thời kỳ làn sóng Ttùng, họ có thể nghĩ y là một tên ngốc.

Cố Hoàn không trả lời, nhưng khi nhìn thấy một màn hình nào đó, y chợt cau mày.

Trong video giám sát, một người đàn ông với vành mũ được đè rất thấp xuất hiện trước bậc thềm tàu ​​chiến, người đàn ông này có dáng người thẳng tắp khỏe khoắn, rất phù hợp với quân phục, tuy nhiên lại đang mặc quân phục quá phóng túng, cúc cổ áo sơ mi trắng bên dưới đã mở hết cỡ, chiếc áo khoác đen bên ngoài cũng mở rộng.

Người này cảm giác có chút quen mắt?

Việt Dương cũng phát hiện ra người này.

“Tướng quân, có cần phái người lên hỏi xem hắn là ai không?”

Việt Dương cẩn thận xác định cấp bậc quân hàm trên vai đối phương, hít một hơi đầy hoài nghi.

“Tướng quân, đây là một chuẩn tướng.”

“Tôi sẽ tự mình xuống.”

Vì Cố Hoàn ở đây chỉ để huấn luyện quân sự chứ không phải để chiến đấu nên các đội trưởng khác đều không có ở đây, sĩ quan cấp cao nhất ở đây ngoài y ra, chỉ có Việt Dương là trung tá, để y đi gặp đối phương tương đối lễ phép hơn.

“Tôi cũng đi.” Việt Dương cực kỳ tích cực, nhìn sinh viên tập luyện nhàm chán không còn thỏa mãn được trái tim đang nổi loạn của cậu ta nữa rồi.

“Không cần.”

Cố Hoàn đưa mắt ra hiệu với những người hộ vệ đang đứng gác trong phòng giám sát.

Y bước đôi chân dài rời khỏi chỗ ngồi, dẫn theo những người hộ vệ đi theo rồi quay lại ra lệnh: “Giám sát sinh viên đi.”

Khi nghe nói không thể đi theo mình, Việt Dương lập tức héo, đau khổ đáp: “Vâng, thưa tướng quân.”

Với hàng chục binh sĩ được vũ trang đầy đủ phía sau, y bước xuống phi thuyền, nhìn thấy chiều cao vượt trội của đối phương, Cố Hoàn không tiến lại gần, dừng lại cách đối phương ba mét để tránh bị lộ khuyết điểm. ( Ẻm sợ bị chê lùn =)))

“Tôi tên Cố Hoàn, thượng tướng của Liên Minh Đế Quốc, tôi đang thực hiện nhiệm vụ huấn luyện quân sự, không biết tại sao ngài lại tới đây.”

Cố Hoàn hỏi rất bình thường, nhưng giọng điệu lãnh đạm hơn thường ngày, thậm chí còn lãnh đạm đến khác thường.

Y thực sự khác với thường ngày.

Ở khoảng cách này, y không khỏi ngửi thấy mùi pheromone trên cơ thể đối phương, mùi pheromone Tequila trỗn lẫn khiến y vô cùng cáu kỉnh, nhưng cơn cáu kỉnh đó khác với lần trước y bị Omega tác động.

Đó là một loại cảm giác khiến y sợ hãi, y không khỏi cảm thấy sợ hãi cùng phục tùng trong lòng, cùng với đó là sự cáu kỉnh do nó gây ra.

Khuôn mặt tuấn tú quý phái hơi nhếch lên, Cố Hoàn rút khẩu súng năng lượng từ thắt lưng ra, ngón tay gầy gò trắng nõn ấn vào cò súng, chỉ vào đối phương, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đen đó, y lại thờ ơ mở miệng .

“Đừng bắt tôi phải hỏi lần thứ hai. Mã số Liên Minh của cậu là gì.”

“Tôi sẽ cho cậu thời gian đếm từ một đếm ba.”

“Tôi có quyền đối phó với những người lạ đe dọa sự an toàn của sinh viên ngay tại chỗ.”

Nhìn động tác và vẻ mặt của y, không ai có thể nghi ngờ tính xác thực của câu nói này.

Người kia nhìn Cố Hoàn hồi lâu rồi mới dời mắt đi, giơ tay ra hiệu đầu hàng.

“Tôi là Chuẩn tướng Sở Lẫm, mã số 23241.”

Tiểu Linh nhanh chóng kiểm tra thông tin đối phương nói.

“Sau khi điều tra, mã số quân nhân là chính xác, đối phương thân phận là Chuẩn tướng Sở Lẫm, nhiệm vụ được giao là: Làm Phó tổng huấn luyện viên của Học viện quân sự số một....”

Nghe được Quang Não thông báo xác nhận thân phận, đối phương hơi nhếch khóe miệng.

“Chào ngài, thượng tướng Cố Hoàn.”

Cố Hoàn mím môi.

Đôi mắt y không khỏi lướt qua vết sẹo bỏng gần như che kín toàn bộ mắt phải và trán đối phương, rồi nhìn mái tóc đen tuyền của đối phương, y luôn cảm thấy... vẫn có gì đó rất gì đó quen thuộc, nhất là khi chạm phải đôi mắt màu xanh đậm, cảm giác quen thuộc càng rõ ràng hơn khi y nhìn vào mắt hắn.

Cố Hoàn chưa kịp hỏi, hắn thấy y nhìn mình như vậy, chuẩn tướng vừa hỏi vừa trả lời câu hỏi của chính mình.

“Ngài có thấy tôi giống Thái tử không?”

“...”

“Mọi người đều nói rằng tôi rất giống Thái tử. Tôi từng mơ ước được làm hộ vệ kiêm luôn làm thế thân cho Thái tử, nhưng không may bị chất lỏng ăn mòn của Trùng tộc tạt vào khiến khuôn mặt của tôi bị hủy hoại nên không thể thực hiện được. Tôi lẽ ra có thể dựa vào mặt của mình để kiếm sống đấy."

“...”

Cố Hoàn khóe môi giật giật.

Làm thế quái nào mà hắn ta lại có thể trở thành chuẩn tướng chỉ với giấc mơ này thế?

Dù nhìn thấy vẻ khó tin ẩn sau khuôn mặt điềm tĩnh của Cố Hoàn nhưng tên chuẩn tướng kia vẫn không hề có ý xấu hổ nào.

“Trước đây tôi bị thương nặng, không có thời gian tham dự lễ khai giảng nên bây giờ mới đến đây. Nhân tiện, tôi cũng có thư giới thiệu của nguyên soái, nếu như ngài còn không tin, ngài có thể liên lạc với Cố lão Nguyên soái.”

“...”

Cố Hoàn cau mày, chưa kịp liên lạc với lão nguyên soái thì tình cờ nhận được tin nhắn riêng từ lão nguyên soái, là một đoạn video, ý chính là hy vọng y có thể chăm sóc cho hắn ta trong thời gian ở học viện quân sự .

Chắc chắn không có ai có khả năng giả mạo tài khoản cá nhân của lão nguyên soái và gửi tin nhắn cho y, bởi vì đường truyền tin của quân bộ đều được AI trí năng của Tinh Võng quản lí trực tiếp, nếu có bất kỳ sự giả mạo nào, nhất định sẽ bị phát hiện.

Người này thực sự là Phó tổng huấn luyện viên.

Cố Hoàn có chút im lặng.

Y không muốn lại gần người này.

Bởi vì pheromone trên người này... có tác động rất lớn đến y.

Đây là loại cảm giác y chưa từng gặp qua, y sẽ vô thức chú ý tới từng động tác của đối phương, rất dễ bị người này ảnh hưởng.

Y từng nghe bác sĩ nói đến có một thứ gọi là độ phù hợp pheromone, không cần máy móc đo lường, y vẫn có thể phát hiện ra độ phù hợp pheromone giữa y và người này... tuyệt đối không thấp.

Bởi vì y chưa bao giờ có cảm giác xa lạ như vậy ở quân khu, nơi có rất nhiều pheromone Alpha.

Sau khi xác nhận với lão nguyên soái từ xa, Cố Hoàn nén lại hơi thở khó chịu, cố gắng kiềm chế bản thân, không để ý đến mùi pheromone của người trước mặt, lạnh lùng nói.

“Đi với tôi.”

Cố Hoàn vội vàng quay người, khí thế kháng cự người xa ngàn dặm, xoay người rời đi rất nhanh.

"Sở Lẫm" nhìn chằm chằm vào bóng dáng gầy gò kia.

Hắn cười nhẹ.

Đôi mắt xanh đậm dần dần trở nên sâu thẳm  hơn.

Dưới mái tóc đen, một chút màu vàng lộ ra trong chốc lát do từ trường quấy nhiễu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp