Tướng Quân, Thuốc Ức Chế Của Ngài Lại Rơi Kìa

Chương 5. Phân loại rác rưởi


2 tháng

trướctiếp

Cố Hoàn nhanh chóng nhận được câu trả lời từ Quân Bộ.

Chỉ là kết quả hoàn toàn khác với những gì y nghĩ, mặc dù đã giao chức vụ quản lí đội quân cho Keppel làm người đại diện nhưng không cho y từ chức, thay vào đó y được cho nghỉ phép ba tháng với hy vọng rằng y sẽ thay đổi quyết định.

Cố Hoàn đã hạ quyết tâm ra đi, từ chức hay đi nghỉ dưỡng cũng không quan trọng, chỉ có thể nói kết quả như vậy buộc y phải nghĩ đến những cách phức tạp hơn để thoát khỏi tuyến câu chuyện.

Ngay khi y chuẩn bị trốn thoát, con bướm nhỏ đã đập cánh.

.…

Học viện quân sự số một, những hào môn hàng đầu trong giới thượng lưu đều học ở trường quân sự này.

Trước ngày huấn luyện quân sự một ngày, sinh viên mới đăng ký nhận được một thông tin khác trên Quang Não.

“Từ lúc vào học viện quân sự, tôi sẵn sàng phải chấp nhận mọi huấn luyện và tuân theo mệnh lệnh của cấp trên, bất kể sống hay chết. Đây là loại tuyên thệ quái quỷ gì thế?"

“Nơi này nhìn ngầu lòi vãi! Tôi cần phải quay video để chứng minh lại.”

“Hahahahaha, chơi vui quá đê.”

“Ê cậu có biết Tổng huấn luyện viên lần này tới đây là ai không?”

“Cố Hoàn, mười học viện quân sự thì chín chín cái nói như vậy, nhưng có ai lấy ra Cố Hoàn thật đâu, đừng nghĩ có mà mơ nữa.”

Các học sinh của Học viện quân sự số một mặc đồng phục toàn màu trắng, mỗi người đều trông rất năng động, họ nói chuyện về những người có thể xuất hiện trong buổi lễ tân sinh viên hôm nay, thảo luận về Omega xinh đẹp mà họ để mắt tới, sau đó giả làm những hành động như một người trưởng thành, từng người bước vào địa điểm tổ chức buổi lễ tân sinh viên.

Trong hội trường ngày càng có nhiều người ngồi, tiếng sinh viên thì thầm nhỏ dần, tất cả đều nhìn chằm chằm vào sân khấu với đôi mắt tròn xoe sáng ngời.

Bức màn ba chiều mở ra.

Người mà họ mong đợi đã không xuất hiện. Đứng ở đó là một ông già với khuôn mặt rạng rỡ — Hiệu trưởng Học viện quân sự số một, Atley.

Bài phát biểu của ông, giống như mọi ông già thích nói nhiều về cuộc sống, dài dòng và nhàm chán, ngay cả bộ râu thú vị của ông cũng không thể thu hút được sự chú ý của những đứa trẻ nghịch ngợm này.

Khi những tân sinh viên xuất sắc và những sinh viên đã tốt nghiệp xuất sắc lần lượt lên sân khấu phát biểu, mọi người đều từ bỏ hy vọng rằng tướng quân sẽ xuất hiện, đúng lúc mọi người đang tràn ngập thất vọng thì có người đột nhiên kêu lên.

“Mọi người! Mau nhìn ra ngoài!”

Giảng đường của Học viện quân sự số một được bao quanh bởi các cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn cao hơn mười mét, nên khi quay đầu lại có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.

Họ chưa bao giờ thấy nhiều phi thuyền chiến đấu như vậy!!

Các học sinh trong hội trường lần lượt áp mặt vào kính, tựa đầu vào nhau nhìn ra ngoài, nếu không phải có thiết bị loại bỏ bụi đặc biệt trên kính, có lẽ đồng phục sinh viên màu trắng của họ đã được dùng để lau chùi kính thủy tinh rồi.

Hiệu trưởng vừa nãy phát biểu đã đợi bên ngoài từ lúc nào.

Vô số đội quân cơ giáp dừng lại bên ngoài.

Một người đàn ông từ phía sau cánh cửa đang mở bước ra, vẻ mặt lãnh đạm, đôi môi mỏng màu nhạt hơi mím trông rất nhợt nhạt. Quân phục dán lấy đường cong trên cơ thể, lộ ra vòng eo thẳng tắp cùng đôi chân thon thả, mặc dù chiều cao của y không nổi bật trong số các Alpha nhưng y thực sự khiến tất cả các Alpha khác xung quanh mình giống như một phông nền!

Các sinh viên há to miệng đến mức có thể nuốt được một cục đá, kích động đến mức áp mặt vào kính thủy tinh. 

AI trí năng đã nhắc nhở các sinh viên bình tĩnh bằng âm thanh máy móc lạnh lùng nhưng không có tác dụng.

“Thật sự, là sự thật, truyền thông không hề lừa dối chúng ta!”

“Thật sự là tướng quân! Tướng quân tới rồi!”

Hệ thống cách âm trong hội trường quả thực rất tốt, mặc dù gây ra rất nhiều tiếng ồn nhưng bên ngoài vẫn rất yên tĩnh.

Thầy hiệu trưởng chào Cố Hoàn là người đầu tiên tiến lên bắt tay.

“Tướng quân, tôi rất vui vì ngài có thể chọn trường của chúng tôi.”

Sau lần phát sóng trực tiếp cảnh phủ Tướng quân bị phá nát, Cố Hoàn, vị tướng trẻ nhất trong lịch sử, ngày càng trở nên nổi tiếng.

Vô tâm cắm liễu, liễu cũng xanh.

Lúc y nổi tiếng nhất lại là thời điểm tuyển sinh của trường quân sự, nhiều người nộp đơn vào trường quân sự với lý do mong được trở thành thuộc hạ của Cố Hoàn, thậm chí còn có thời điểm tỷ lệ gia nhập quân đội còn tăng cao. Hiện tượng này đã khiến các học viện quân sự ở nhiều tinh hệ khác nhau chú ý đến.

Để quảng bá cho trường của mình và thu hút nhiều sinh viên giỏi hơn, các học viện quân sự ở nhiều tinh hệ đã cố gắng lung lây Quân Bộ, hy vọng Quân Bộ sẽ thả Cố Hoàn đến trường của họ với tư cách là Tổng huấn luyện viên.

Nhưng chỉ có Học viện quân sự số một mời được Cố Hoàn tới, nghĩ đến đây, hiệu trưởng không khỏi hơi nhếch cằm.

Còn ai có thể làm được chuyện như vậy, đương nhiên chỉ có Học viện quân sự số một của bọn họ.

“Ngài khách sáo quá rồi.”

Cố Hoàn nhẹ nhàng nói, vẻ mặt ôn nhu hơn thường ngày.

So với niềm hạnh phúc giản đơn của hiệu trưởng, y còn nghĩ đến nhiều điều hơn thế.

Những gì y đang làm bây giờ chưa bao giờ xảy ra trong cốt truyện gốc.

Trong cốt truyện gốc, vụ đánh bom nhà tướng quân là do chính "Cố Hoàn" trấn áp trước khi được đưa tin nên không gây ra sự bàn tán rộng rãi như vậy, tất nhiên cũng không được Học viên quân sự số một mời, dù có mời cũng không được. Nguyên chủ sẽ không đồng ý, bởi vì nguyên chủ không thích tiếp nhận loại công việc vô nghĩa, không hiệu quả như vậy, hơn nữa y còn chưa đi nghỉ phép, cũng không có thời gian tới.

Nhưng, y đã đồng ý.

Để tránh xa tuyến cốt truyện sau này, từ lâu y đã dùng Tiểu Linh để tính toán về lộ trình trốn thoát thích hợp, tuy nhiên chức năng Bước Nhảy Không Gian của phi thuyền lại yêu cầu phải đến gần lỗ đen. Cho nên y đã tìm được một cái lỗ đen, cách nơi sống con người không xa nhưng lại rất an toàn, địa điểm là một hành tinh xa xôi.

Nếu không từ chức, một vị tướng quân như nguyên chủ cần sẽ phải có sự cho phép của Quân Bộ để đi đến bất kỳ địa điểm nào không vượt qua được cuộc kiểm tra an toàn, vốn dĩ y muốn lẻn đến hành tinh đó, nhưng lại không làm được, không nghĩ tới... Học viện quân sự số một tình cờ sẽ đến hành tinh xa xôi đó để huấn luyện quân sự.

Nếu như có một việc hợp tình hợp lý như vậy đang chờ đợi y, y đương nhiên sẽ không từ chối.

Hiệu trưởng Atley không biết Cố Hoàn đang nghĩ gì nên nhìn tài năng trẻ này với nụ cười trên môi và tỏ ra rất kỳ vọng vào y.

“Những đứa trẻ được nhận vào học viện quân sự đều là những đứa trẻ ngoan. Việc huấn luyện lần này hẳn nên huấn luyện theo tiêu chuẩn của quân đội các ngài đi.”

“...”

Cố Hoàn còn chưa lên tiếng, Việt Dương đi bên cạnh Cố Hoàn lúc này đứng không vững được nữa.

Cái gì? Huấn luyện bọn sinh viên theo tiêu chuẩn của bọn họ? Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, liệu họ có còn sống để đi học được không? Chẳng trách tướng quân phải cho họ bổ sung thêm cái loại "bất kể sống chết" này vào giấy thông báo trúng tuyển nhập học.

Đám trẻ ngốc nghếch đó thậm chí còn không biết mình đã bị bán mà vẫn còn ở đó vui đùa.

May mắn, may mắn là cậu ta không phải là học viên khóa này của Học viện quân sự số một.

Việt Dương âm thầm lo lắng, còn những sinh viên vẫn đang trong hưng phấn.

Cố Hoàn nói: “Tôi hiểu rồi.”

Hiệu trưởng vỗ vai Cố Hoàn rồi nhẹ nhõm rời khỏi hiện trường.

Sau khi hiệu trưởng rời đi, Cố Hoàn nhìn về phía hội trường, nhất thời bị hù một cái.

Bên đó bị nhiễm virus Zombie rồi sao? Mắt mũi cùng chen nhau dán chặt vào cửa kính làm gì thế.

Nhận thấy tướng quân đang nhìn sang đây, mấy sinh viên đang tựa người vào cửa kính lập tức buông mặt đang dán chặt tấm kính ra, rồi lao về chỗ ngồi ngay ngắn, động tác nhanh đến mức khiến người ta phải nghi ngờ có thể xảy ra vụ giẫm đạp quy mô lớn.

“...”

Việt Dương nhìn thấy tất cả không khỏi cười khúc khích.

Tại sao những đứa trẻ này lại trông giống học sinh trung học đang lén nhìn thần tượng của trường đến vậy?

Cố Hoàn liếc mắt nhìn cậu ta, Việt Dương lập tức ngậm miệng lại, còn vờ ho khan một tiếng.

Cố Hoàn không ở ngoài hội trường lâu mà trực tiếp bước lên chiếc phi thuyền do nhà trường chuẩn bị, bay đến nơi hội trường rồi giới thiệu ngắn gọn về bản thân.

Khi đứng trên đó, y vô tình nhìn thấy hai nhân vật chính ngồi ở hàng ghế thứ nhất và thứ hai bên dưới.

Đó có lẽ là vấn đề duy nhất khiến y bận tâm kể từ khi y đến trường này.

Nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết tình cờ lại là sinh viên năm nhất của Học viện Quân sự số một.

Nhân vật chính trong cốt truyện gốc là một người bình thường chân chính, tuy xuất thân khiêm tốn nhưng nhờ tài năng và lòng dũng cảm của mình mà trở thành nguyên soái của đế quốc. Và bởi vì Thái Tử không may chết trong làn sóng Trùng tộc, để không phụ sự kỳ vọng của Thái tử, ngay lúc hoàng thất đang suy tàn, cậu dựa vào danh tiếng cá nhân của mình để trở thành hoàng đế mới của đế quốc.

Đó là con đường Sảng Văn mà tác giả đã sắp xếp cho vai chính sau này, hiện tại chỉ mới đến tuyến tình cảm, vai chính chuẩn bị cùng hoàng hậu tương lai của mình gặp nhau ở trường, tức là Omega ngồi ở hàng ghế sau của cậu. Cố Hoàn cảm thấy bây giờ mình chưa chọc bọn họ, có lẽ sẽ không bị hai người này ghét bỏ như trong cốt truyện gốc.

Nhưng tại sao hai người này cứ nhìn chằm chằm vào y một cách đáng sợ như vậy?

..…

Cố Hoàn tuy bối rối nhưng không còn thời gian để suy nghĩ nữa.

Y trực tiếp mở tài liệu video do mình làm ra rồi bắt đầu nói.

Ánh sáng trong đại sảnh đột nhiên mờ đi, tất cả ánh đèn sân khấu đều tập trung vào một người đàn ông có mái tóc đen, bóng tối làm mờ đi đôi lông mày của y, dù vậy y gần như xinh đẹp đến nghẹt thở, như thể chính y đang tỏa ra ánh sáng.

“Đây là cái loại vẻ đẹp thần thánh gì đây?”

Phát sóng trực tiếp hình ảnh ba chiều còn không đẹp bằng nhìn người trực tiếp.

Từ lúc tướng quân bắt đầu phát biểu, các sinh viên bên dưới đều nín thở vì sợ bỏ sót từng âm tiết, tướng quân nói không nhanh lắm, mỗi âm thanh đều mang vẻ lạnh lùng xa cách đặc trưng của y, kể về những thành công và thất bại trong quá khứ, y không hề tỏ ra buồn hay vui mừng nhưng lại khiến nhiều sinh viên hiểu ra rất nhiều thứ.

Một người đàn ông tóc vàng đang theo dõi cảnh này mở một chai Tequila, tựa người vào ghế sofa nhìn cảnh tượng trong đại sảnh, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông tóc đen trong màn hình ba chiều.

Cố Hoàn không để ý, vẫn tiếp tục phát biểu.

Những trải nghiệm mà y nói đều là trải nghiệm đã được xử lý của nguyên chủ, nhưng y cũng có cảm xúc chân thật của riêng mình, kiếp trước y xuyên thành một bán tinh linh, bởi vì y bị nguyền rủa, mỗi ngày không bị con người truy bắt thì cũng bị tộc Tinh linh đuổi giết, cuối cùng bọn họ còn tổ chức một đoàn lính đánh thuê để bắt y, máu mà y nhìn thấy cũng không kém gì một vị tướng thực sự.

Nhưng giọng điệu của y vẫn lạnh lùng như mọi khi, không có chút thăng trầm.

“Kết cục của các cậu, là vẻ vang chiến thắng hay trở thành một con số trong bảng thống kê tỷ lệ tử vong, chúng đều không liên quan gì đến tôi.”

“Nhưng.”

“Đối với những ai trong số các cậu mơ ước rằng bằng cách quanh quẩn ở đây cho đến khi tốt nghiệp, ccó thể đạt được cấp bậc và trở thành sĩ quan, tôi cũng sẽ không để cho các cậu sống sót sau khóa huấn luyện quân sự này.”

“Rác rưởi nên ở nơi thuộc về rác rưởi.”

“Đó là tất cả những gì tôi muốn nói.”

Cố Hoàn ngừng nói.

Dưới đàn vẫn là sự im lặng.

Cố Hoàn hơi nhíu mày, y nói cái gì... không đúng sao?

Tất nhiên là không.

Sau sự im lặng chết chóc, những tràng pháo tay rung chuyển mái nhà nổ ra từ hội trường.

Đây là bài phát biểu sẽ đi vào lịch sử trường học, còn ai có thể dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy để khiến mỗi sinh viên sôi máu cơ chứ.

Những ngón tay mảnh khảnh buông ra khỏi micro, khán đài bừng sáng, sinh viên phía dưới vẫn chưa bình tĩnh lại, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng vỗ tay không ngừng lại cho đến khi Việt Dương lên sân khấu.

Việt Dương ngượng ngùng sờ đầu, bản thân cậu ta cũng là tiền bối, sao mấy đứa nhóc đó  thấy cậu ta không có cao hứng thế?

Này quá phân biệt đối xử!

Hâm mộ riêng cũng không được!

“Các sinh viên còn có điều gì muốn hỏi sao? Nếu không, chúng ta sẽ lên chiến hạm, đi đến địa điểm huấn luyện quân sự.”

Cố Hoàn đang đứng đó chờ được hỏi, thấy nhân vật chính ở hàng đầu giơ cao tay, đang định ngăn Việt Dương gọi những người ở hàng đầu thì liền nghe Việt Dương đã gọi người lên.

Cố Hoàn: “...”

Nhiếp Xuyên đứng dậy trước vẻ ao ước ghen tị của mọi người.

“Tướng quân! Tôi là fan của cuốn sách ngài viết, người lúc trước gửi thư cho ngài là tôi.”

Cố Hoàn cau mày.

Cố Hoàn nguyên bản thích nghe người khác khen ngợi nên viết rất nhiều tự truyện, xuất bản cũng rất nhiều, nhưng việc nhân vật chính trong cốt truyện gốc lại là fan của nguyên chủ, sao y lại không biết những điều này?

“Tên nặc danh của tôi là X.”

Nặc danh X, Cố Hoàn đột nhiên nhớ đến, trước lúc xuyên qua quả thực nguyên chủ đã nhận được một bức thư, người viết thư nói lên nổi lo về Trùng tộc và tương lai sau này. Cố Hoàn lúc ấy sợ rằng làn sóng Trùng này có liên quan đến bản thân, không chịu thừa nhận có khả năng làn sóng Trùng sẽ bộc phát, thế nên liền tìm những từ ngữ nghiêm khắc để viết ra một phông thư phê bình.

Bức thư phê bình kia bị chôn vùi dưới đống đổ nát, sau đó được người máy thu thập, sau khi đưa cho y, y đã viết lại một lá thư chấp thuận và gửi đi.

Nếu bức thư trả lời của nguyên chủ gửi cho nhân vật chính, Cố Hoàn chợt hiểu tại sao nhân vật chính lại ghét nguyên chủ đến vậy.

“Ừ.” Cố Hoàn khẽ gật đầu, “Tôi nhớ cậu.”

Mặt Nhiếp Xuyên đột nhiên đỏ bừng, mọi người xung quanh nhìn Nhiếp Xuyên với ánh mắt ghen tị, quả thực cậu đã được tướng quân nhớ đến.

Cậu hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu thật sâu về phía Cố Hoàn.

“Tôi không có vấn đề gì, tôi chỉ muốn nói rằng ngài là người đầu tiên tán đồng tôi. Vì vậy tôi đã đăng ký vào học viện quân sự này vì ngài, tôi hy vọng một ngày nào đó, tôi cũng có thể tỏa sáng dưới tay ngài.”

Nhân vật chính muốn đi theo nhân vật phản diện? Cố Hoàn tựa hồ nghe được một câu nói đùa buồn cười, không khỏi cong khóe miệng, thấp giọng nói: “Chúc cậu thành công.”

Đám sinh viên phía dưới không biết người trên sân khấu đang nghĩ gì, nhưng vị tướng vốn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng đột nhiên nhếch lên khóe môi, nụ cười tựa như làm băng tan chảy, khiến hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn.

Cùng lúc đó, người ở đầu bên kia màn hình cũng nhìn thấy nụ cười này, xoa nhẹ ngón tay rồi ấn vào nút liên lạc.

Người điều khiển quả cầu kim loại có camera  trong góc có vẻ mặt ngạc nhiên sau khi nghe lệnh qua kênh thông tin đặc biệt rồi giơ tay lên.

Vì Cố Hoàn quá nổi tiếng nên dù người này có mấy lần giơ tay, qua mấy lượt nhưng cũng không được gọi, ngay khi tưởng mình không còn hy vọng được chọn, cuối cùng người này cũng đợi được thần may mắn đến.

Trước ánh mắt ghen tị của mọi người, người này lau mồ hôi lạnh toát trên đầu.

“Tôi vẫn luôn nghe nói ngài cùng Thái tử quan hệ rất tốt, không biết ngài nghĩ thế nào về sự mất tích của Thái tử?”

Việt Dương nghe thấy có người hỏi câu này, suýt nữa muốn mời người này ngồi xuống.

Đây là lễ khai mạc, phần hỏi đáp cũng giống như một buổi fanmeeting, sao vẫn có người hỏi những câu hỏi không liên quan như vậy?

Dù câu hỏi hơi lạc chủ đề nhưng Cố Hoàn vẫn trả lời câu hỏi của đối phương.

“Cậu ấy sẽ quay lại.”

“Cố Tướng Quân quả thực là bạn tốt của Thái Tử, ngài ấy rất tin tưởng Thái tử.”

Chử Tinh Lẫm nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy Cố Hoàn nói chắc chắn hắn nhất định sẽ quay lại, hắn mỉm cười khó hiểu, lại để một người nội ứng khác giơ tay đặt câu hỏi.

“Ngài nghĩ Thái tử là người như thế nào?”

Cố Hoàn mím môi buột miệng nói ra câu trả lời luôn ấp ủ trong lòng.

“Cậu ấy là hy vọng.”

Y không nói dối, ví Thái tử như hy vọng đó là sự thật.

Đọc xong tiểu thuyết, y biết, trong làn sóng Trùng, nếu không có người có thể vững vàng dẫn dắt toàn bộ tinh hệ vượt qua khó khăn, kết cục nhất định sẽ càng tệ hơn.

Nhưng Cố Hoàn lại giấu nửa câu sau đi.

Hắn cũng là một thảm họa.

Kẻ khiến y bây giờ trở thành bia đỡ đạn chính là Thái Tử, không thể đắc tội hắn nên chỉ có thể trốn tránh, Cố Hoàn thầm nghĩ.

“Hy vọng?”

Dùng răng cắn chặt miệng chai, Alpha cao lớn ngửa người ra sau, uống hết rượu mạnh trong chai rồi liếm môi, dưới bầu trời đầy sao, mái tóc ngắn màu vàng kim trông như biên giới ngăn cách giữa ánh sáng và bóng tối, giống như một con Sư tử vàng đang ẩn nấp trong bóng tối, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào con mồi, trong mắt ẩn chứa sự mơ hồ bị đè nén.

"Diễn đến như thật vậy." 

“Hành tinh anh ta sẽ đến ở đâu?”

“Hành tinh HA654.”

    

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp