4. Tôi nghĩ, chỉ cần ở luôn trong lớp, theo người ta học bài nghe giảng thì có thể tránh bị trêu chọc.

Nhưng có vẻ như tôi đã đánh giá thấp chiến thuật của bọn họ.

Sau giờ thể dục buổi sáng, tôi về lớp, lấy một cây bút trong túi bút ra.

Bên trong có thứ gì đó ngọ nguậy.

Khi nhìn kỹ vào, tôi bất ngờ ném túi bút ra xa.

Tôi sợ nhất là sâu.

Mà vừa rồi, có vài con sâu bướm đang ngọ nguậy trong túi bút của tôi.

Có những thứ sẽ gây nên nỗi sợ kép cả về tâm lý lẫn sinh lý, khi nhìn lũ sâu bọ ấy, lông tóc toàn thân tôi dựng cả lên.

Tội sợ đến mức lùi về phía sau, tạo ra một tiếng động lớn.

Tôi thực sự rất sợ, sợ vô cùng.

Tôi cố thu mình lại, nhưng rất nhanh đã trở thành trò cười của mọi người.

“Mẹ nó, cậu làm tôi hoảng đấy.”

“Đại Hoàng, cậu bỏ cái gì vào túi bút của cô ta mà cô ta sợ dữ vậy.”

Lúc này, Lục Hữu Phong từ bên ngoài cầm bài thi về phòng học, anh ta thấy tôi như vậy bèn ngồi xổm trước mặt tôi.

“Ôi, sợ đến phát khóc rồi.”

Lòng bàn tay anh ta nhẹ nhàng xoa mí mắt của tôi, nhưng tôi quay mặt đi.

Đương nhiên, hành động này khiến Lục Hữu Phong không vui.

Ngón tay anh ta chạm vào cằm tôi, kéo mặt tôi về.

“Mẹ nó, gan nhỏ thế.”

“...”

Chiều muộn, có một nhóm học sinh nam không biết vô tình hay cố ý lảng vảng ở chỗ ngồi của tôi.

Tôi sợ bọn họ lại mang mấy con sâu lạ đến nên cứ nằm sát trên bàn.

“Này, tôi nói em…”

Lúc tan học, Lục Hữu Phong đi theo tôi.

“Bị bọn tôi chọc nên giận rồi à?”

“Chẳng phải trước đây dù tôi có làm gì thì em cũng không tức giận sao?”

Anh ta thích thú nghịch chiếc móc khóa trên cặp sách của tôi, tôi hít một hơi thật sâu rồi dừng lại nhìn anh ta.

“Lục Hữu Phong, tôi có thù oán gì với anh sao?”

“Sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”

“...”

Hoàng hôn chiếu vào đồng tử anh ta, tạo nên một độ cong tuyệt đẹp.

Anh ta mỉm cười, một nụ cười dịu dàng và ân cần.

“Em thật là đáng yêu.”

Biến thái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play