3. “Từ giờ trở đi, thằng bé sẽ là anh trai con.”

Bố tôi vỗ vai anh ta, đẩy anh ta đến trước mặt tôi.

Lục Hữu Phong cong môi, dịu dàng mỉm cười với tôi.

“Tiểu Lục học giỏi lắm đấy.”

“Có chỗ nào không biết thì con cứ hỏi nó nhé.”

Thế là buổi tối ở trong phòng, Lục Hữu Phong “phụ đạo” cho tôi, giúp tôi làm bài tập về nhà.

Anh ta đứng sau tôi, chống bàn nghiêng người về phía trước, những đầu ngón tay của anh ta, không biết vô tình hay cố ý mà chạm vào mép giấy của tôi.

Bề ngoài, anh ta trông như một “anh trai tốt” luôn quan tâm đến việc học tập của em gái.

Thực chất, xương ngón tay của anh ta đang ung dung ấn vào eo tôi.

“Đương nhiên, em có thể kể mọi điều tôi đã làm với em cho bố nghe.”

“Nhưng chắc em cũng đoán được hậu quả là gì nhỉ?”

Sáng hôm sau, tôi đến trường mà không mặc bộ quần áo do Lục Hữu Phong chỉ định.

Lục Hữu Phong ngồi ở bàn ăn nhướng mày, không nói gì.

Anh ta luôn cải trang thành một đứa trẻ hiểu chuyện, tốt bụng trước mặt bố mẹ.

Nhưng giá để giày là vị trí khá khuất, không ai nhìn thấy được.

Tại đó, Lục Hữu Phong đá vào giày của tôi, không vui nói.

“Chẳng phải tôi đã bảo em mặc chiếc váy đó sao?”

“...”

Tôi mím môi dưới, ngẩng đầu lên hỏi anh ta.

“Tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy?”

Trước khi gặp anh ta, rõ ràng tôi và anh ta không hề quen biết.

Sự căm ghét của anh ta dành cho tôi không thể giải thích được.

Nhưng anh ta chẳng buồn trả lời câu hỏi này, cúi người xuống và nghiêm túc nhìn tôi.

“Không vâng lời à? Em tới số rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play