[8]

Đi được vài bước, tôi thấy Niên Tuế đang dựa vào cửa xe và chào tôi.

Niên Tuế nói hiếm khi hôm nào không có tiết như hôm nay, nên muốn đi chơi với tôi một lúc, anh ấy đã tìm được một địa điểm rất tốt, tôi nhất định sẽ thích nó. Tôi bị gợi lên lòng hiếu kỳ và lên xe anh ấy.

Một đường xóc nảy, Niên Tuế đưa tôi đến vùng ngoại ô, có một cái tiểu đình viện dưới chân núi, bài trí theo phong cách Trung Hoa, một khu vườn rộng lớn nối liền với khung cảnh vô tận bên ngoài.

Khi tôi bước vào bên trong, nó yên bình như tôi mong đợi, thỉnh thoảng có một vài tiếng chim hót, tăng thêm một chút sống động.

Phút chốc gió xuân lập tức biến thành mưa*, ngoài trời bắt đầu mưa phùn, phản chiếu ánh hoàng hôn, lúc đó khá đẹp vì nước mùa thu kéo dài vô tận hợp nhất với bầu trời, Niên Tuế cầm thực đơn hỏi tôi muốn ăn gì.

(*mưa thuận gió hòa)

Tôi bị mê hoặc bởi khung cảnh bên ngoài cửa sổ nên không có nghe thấy.

Khi tôi định thần lại, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai tôi.

Tôi vội vàng ngượng ngùng xin lỗi, anh ấy nhìn tôi cười khẽ, nói nhỏ với người phục vụ, sau đó lại nhìn tôi cười nói: “Nơi này rất trang nhã, mặc dù không biết em thích món gì, nhưng anh đã gọi một món đặc biệt ở đây cho em, anh nghĩ em sẽ thích nó.”

Tôi không phải là người chú trọng hình thức, nhưng tôi rất coi trọng những điều nhỏ nhặt và tao nhã trong sinh hoạt, tôi nghĩ đó là những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

Tôi mong chờ gật đầu.

Khi món ăn được dọn ra, đó là một bát cháo hoa.

Những cánh hoa mỏng manh xen lẫn với những hạt gạo trắng dẻo, tỏa ra hương thơm của cây cỏ.

Hương thơm thoang thoảng, làn khói trắng đục phác họa khuôn mặt anh ấy một cách phi thực tế, bầu không khí mập mờ giữa hai chúng tôi, bầu không khí vừa phải.

Bên ngoài mưa gió mịt mù, khói lửa nhân gian, núi xa sông rộng, giờ phút này tôi chỉ muốn cùng Niên Tuế ăn một bát cháo hoa.

Tôi cùng anh ấy ăn cháo, chợt phát hiện ngoài cửa sổ có một hồ nước cạn.

Trong ánh nước, lau sậy trắng như tơ sương, đong đưa ở bờ bên kia, mờ mịt, giống như tôi với anh ấy vậy.

Niên Tuế nhìn tôi, bỗng ngâm một bài thơ: Lau sậy xanh mướt, sương trắng chưa tan, người yêu tôi đứng ở bên kia hồ, lội ngược dòng đi theo nàng, đường vừa dài vừa gian nan.”

Lòng tôi khẽ rung lên, giương mắt nhìn anh ấy, chỉ thấy hắn mặt mày dịu dàng quyến luyến, đang lẳng lặng chăm chú nhìn tôi.

Tôi cảm thấy mặt tôi hơi đỏ, anh ấy đang có ý gì?

Có lẽ vì tôi đã lâu không có trả lời, nên anh ấy ngượng ngùng ho khan một tiếng rồi nói: “Em vẫn chưa sẵn lòng sao? Xin lỗi, là do anh quá vội vàng.”

“Sẵn lòng, sẵn lòng cái gì, là cái mà em đang nghĩ đến sao?” Tôi vội vàng hỏi.

Lúc này Niên Tuế kinh ngạc nhìn tôi, rồi ngượng ngùng gật đầu, như một cô con dâu nhỏ đang bị b ắ t n ạ t.

Tôi nhìn biểu cảm của anh ấy, nói từng chữ một: "Em đi đi lại lại trên tòa thành này, nhìn tới nhìn lui, nhìn mong đến anh. Một ngày không gặp, như ba lần trăng*."

(* Trong bài thơ “Tử Kim”)

Anh ấy kinh ngạc nhìn tôi, vừa hay tôi cũng quay lại nhìn anh ấy, bầu không khí vừa phải, không biết môi ai đã áp lên môi đối phương trước, mãi không tách ra.

Trên đường trở về, tôi nhìn khuôn mặt góc cạnh tinh xảo của anh ấy, vẫn không khỏi cảm thán: “Cục cưng, anh thổ lộ khó hiểu quá, nếu em nghe không ra thì chúng ta đã bỏ lỡ nhau mất rồi.”

Ngoài mặt anh vẫn nghiêm túc, nhưng lỗ tai lại đỏ ửng, nói xin lỗi: "Xin lỗi... Anh không biết tán gái."

Làm sao có thể dễ thương như vậy được!

Khi tôi ở dưới nhà, anh ấy vẫn ở phía sau đưa mắt nhìn theo tôi, chỉ là mối quan hệ của chúng tôi đã có sự thay đổi.

Mặt mày anh ấy vẫn dịu dàng, màn đêm vẫn còn vương vấn, giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play