[NGOẠI TRUYỆN TRÌ TRIỆT]

Từ nhỏ, tôi đã là hình mẫu con nhà người ta trong mắt người khác, gia cảnh, học vấn và ngoại hình của tôi đều thuộc hàng đỉnh của chóp và tôi cũng cực kỳ rõ ràng điều đó.

Từ nhỏ, tôi bị bố mẹ ép buộc phải sống cởi mở, lịch thiệp và chu đáo, nhưng tôi biết rõ tôi là người như thế nào.

Tôi không hẳn là người hoàn hảo như các bạn cùng lớp đã nói.

Nhận thức rõ ràng về bản thân cũng không phải là chuyện xấu, khi đã hiểu rõ bản thân, bạn có thể tự bản thân đánh giá người khác giới xem họ có xứng đôi với bạn hay không.

Lâm Dư Niên đã sớm bị tôi loại khỏi tầm ngắm.

Không có lý do nào khác.

Cô ấy trông quá dịu dàng, mặc dù mặt mày cô ấy tràn đầy sức sống, nhưng sự dịu dàng ngấm từ trong xương cốt không gì có thể che giấu được.

Tôi ghét loại dịu dàng như phụ nữ Giang Nam này, giống như mẹ tôi, khi tôi nhìn thấy Lâm Dư Niên, tôi sẽ nghĩ tới khuôn mặt già nua của mẹ tôi đang dạy bảo tôi.

Nhưng tôi sẽ không thể hiện nó ra.

Tôi thậm chí còn đối xử tốt với cô ấy hơn so với các bạn học khác.

Có lẽ là bởi vì trong mắt cô ấy lộ ra sự cứng cỏi, cái này cũng thuộc về nét dịu dàng mà quyến rũ của người phụ nữ Trung Quốc, thỉnh thoảng lại có sức hấp dẫn đối với người khác.

Không thể phủ nhận rằng cô ấy là một người nội hàm và có những ý nghĩ riêng của bản thân.

Nhưng thành tích quá bình thường.

Không có khả năng học cùng một trường đại học với tôi.

Tôi biết cô ấy thích tôi, khi vào lớp cô ấy sẽ đứng thẳng lưng, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi cũng rất hưởng thụ kiểu thích cẩn thận từng li từng tí như này.

Tôi biết một trong những động lực thúc đẩy cô ấy học tập có khả năng là tôi.

Vì vậy, sau khi cô ấy vào được lớp trọng điểm, tôi đã động viên cô ấy.

Đúng như dự đoán, tôi nhìn thấy những vì sao nhỏ lấp la lấp lánh trong mắt cô ấy.

Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, trông cũng khá dễ thương.

Cô ấy đối xử với tôi rất tốt, kể cả những bữa sáng vô thời hạn hay đưa nước khi tôi chơi bóng rổ.

Tôi nhận tất cả.

Dù sao cô ấy cũng thích tôi mà?

Tôi đã nghe một câu nói trước đây rằng ai động lòng trước sẽ tước bỏ đi lưỡi dao sắc bén của mình và trở thành dân thường.

Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi ngoài ý muốn phát huy không tốt, nhìn vẻ mặt tiếc nuối của bố mẹ và vẻ mặt thất vọng của thầy cô, tôi cũng không cảm thấy thất vọng lắm.

Điều tôi đang nghĩ đến là hình bóng buộc tóc đuôi ngựa.

Tôi không biết cô ấy thi có tốt không?

Cô ấy đã thi rất tốt và vào cùng trường đại học với tôi.

Tôi không biết lý do tại sao, nhưng sau khi biết tin, tôi đã thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đây không phải là một dấu hiệu tốt, vì Lâm Dư Niên không xứng với tôi.

Bất kể về gia cảnh, ngoại hình hay tương lai, cô ấy đều không phải là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhưng sau đại học, tôi vẫn chấp nhận tất cả những điều tốt đẹp mà cô ấy dành cho tôi.

Cứ coi như tôi cặn bã đi, tôi không nghĩ đến cho cô ấy một danh phận, nhưng trong lòng tôi hy vọng cô ấy có thể sẽ mãi ở cạnh tôi.

Nhưng nhìn cô ấy thất vọng hết lần này đến lần khác, tôi có chút không đành lòng.

Sau đó, tôi đã phủ nhận suy nghĩ đó.

Ai bảo cô ấy thích tôi chứ?

Vì vậy cô ấy xứng đáng.

Điều thực sự khiến tôi chắc chắn cô ấy sẽ không rời bỏ tôi là sau khi tôi chia tay với Lê Mạnh.

Vào năm hai Đại học, tôi nhìn thấy Lê Mạnh.

Cô ta là hoa khôi, dáng người cao ráo mà trắng trẻo, gợi cảm mà đầy đặn, đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách, mái tóc xoăn sóng màu hạt dẻ, tất cả như đánh vào tim tôi.

Có lẽ tôi đã yêu cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, thanh cao mà nói thì gọi là vừa gặp đã yêu*.

(*tình yêu sét đánh đó mà tui thấy vào câu ngang quá nên thay đi.)

Tóm lại, chúng tôi đã ở bên nhau.

Sau khi ở bên nhau, tôi đột nhiên rất sợ nhìn thấy Lâm Dư Niên.

Rõ ràng là hai chúng tôi không có quan hệ gì với nhau.

Cô ấy đột nhiên không đến tìm tôi, tôi cũng không quan tâm, cô ấy sẽ sớm quay lại thôi.

Nhưng vài tháng sau, cô ấy cũng không gửi tin nhắn cho tôi, cho đến khi tôi gửi tin nhắn cho cô ấy, tôi mới phát hiện tôi đã bị cô ấy chặn.

Trong lòng tôi dâng lên nỗi sợ hãi không thể giải thích được.

Khi tôi tìm thấy cô ấy, cô ấy nói cái gì mà để tránh nghi ngờ, chúng tôi không nên gặp nhau nữa.

Tôi cùng Lê Mạnh ở trong trường được mọi người khen ngợi là một cặp trai tài gái sắc.

Tôi vừa an ủi vừa thuyết phục bản thân.

Lê Mạnh mới là người phù hợp nhất với tôi.

Đôi khi tôi ngẩn người nhìn góc nghiêng của Lê Mạnh, không biết đang nghĩ đến ai, nhưng luôn có hình bóng buộc tóc đuôi ngựa, tuy rất mơ hồ, nhưng tôi lại lưu luyến không buông.

Tôi không dám thăm dò xem cô ấy là ai, tôi sợ nếu bí ẩn bị vạch trần, tôi sẽ rơi xuống vực thẳm do chính mình tạo ra.

Vào năm cuối cấp, tôi và Lê Mạnh chia tay.

Tôi còn rất yêu cô ta, vì nhớ về tình cũ, tôi ngày đêm lên bar mua say.

Ngoài nỗi đau mất đi tình yêu, trong lòng còn có một chút chờ mong đợi, nhưng lại không biết nên mong đợi điều gì.

Hóa ra là mong đợi Lâm Dư Niên, tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô ấy đến.

Tôi biết mà.

Cô ấy sẽ không bỏ tôi mà đi.

Khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời tôi, cô ấy là người đã chăm sóc tôi, trong mối quan hệ mập mờ này, cả hai chúng tôi đều hiểu nhưng không nói.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi mới chính thức ở bên nhau.

Có lẽ do tôi cảm động đi.

Hoặc có thể là khi tôi thấy Lâm Dư Niên rõ ràng chưa bao giờ vào bếp, nhưng vì chăm sóc tôi bị đau dạ dày, cô ấy bắt đầu vào bếp nấu ăn.

Có chút cảm động đi.

Sau khi chúng tôi ở bên nhau, tôi vẫn thờ ơ với cô ấy.

Tựa như duy trì một chút tôn nghiêm còn sót lại, hoặc có lẽ để xác định lại địa vị?

Dù sao thì tôi cũng khá ấu trĩ.

Chắc tôi muốn nói với cô ấy chúng tôi có thể ở bên nhau là do tôi đang bố thí cho cô ấy.

Trong lòng tôi chỉ có Lê Mạnh mà thôi.

Cho dù Lâm Dư Niên đối xử với tôi tốt như thế nào chăng nữa, cô ấy cũng không phải hình mẫu tôi thích.

Cô ấy vẫn quá dịu dàng, không sinh động như Lê Mạnh.

Nhưng tôi vẫn kết hôn với cô ấy.

Bước vào giai đoạn không cảm xúc*.

(*khoảng không song kì.)

Cô ấy cũng rất tốt với tôi.

Thật ra, vào ngày kết hôn, tôi thực sự không muốn gặp Lê Mạnh.

Tôi đã tự nhủ với chính mình, nếu đi mày sẽ phải hối hận.

Nhưng tôi vẫn muốn lấy lại uy nghiêm nên đã đi gặp Lê Mạnh.

Bởi vì tôi biết Lâm Dư Niên sẽ không bận tâm, cô ấy rất yêu tôi, làm sao cô ấy có thể bỏ được tôi?

Nhưng cô ấy đã thực sự bỏ tôi mà đi.

Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ đến cô ấy sẽ rời đi.

Hai năm qua cô ấy càng trở nên quyết đoán hơn, cô ấy đã cho tôi lẫn nhóm bạn thân của tôi vào danh sách đen.

Đây không phải là hoàn toàn cắt đứt quan hệ đi?

Tôi không tin.

Tình cảm bao nhiêu năm sao có thể tan vỡ chỉ vì một chuyện vặt vãnh.

Phụ nữ đều thích ầm ĩ làm nũng.

Nhưng không thể không nói, tôi không quen với những ngày không có cô ấy bên cạnh.

Chẳng còn ai quan tâm khi tôi xã giao đến tận khuya, khi ốm nằm viện cũng chẳng còn ai mang súp gà đến cho tôi.

Cũng không có ai vỗ về tôi khi công việc không thuận lợi, hay cổ vũ tôi bằng cái nhìn kiên định.

Cô ấy sẽ luôn là dự bị trung thành của tôi.

Tôi dường như có tình cảm với cô ấy.

Nói thật, lần này tôi cũng không quá coi trọng việc cô ấy rời đi, dù sao thì cô ấy cũng thích tôi nhiều năm như vậy rồi.

Tôi nghe nói cô ấy tổ chức buổi ký tặng độc giả, vì vậy tôi đã chải chuốt tỉ mỉ, còn thay quần áo mới, nghĩ đến việc dỗ dành cô ấy.

Thế nhưng vừa vào hậu trường đã thấy cô ấy nhận hoa hồng từ một người đàn ông lạ, cùng anh ta trò chuyện rất vui vẻ.

Dám cho tôi mọc sừng à?

Tôi giận dữ chất vấn cô ấy, nhưng lại nghe cô ấy gằn từng chữ lên án tội lỗi của tôi trong nhiều năm qua.

Nhìn mắt cô ấy đỏ hoe, tôi bỗng hoảng hốt.

Dường như những thứ bạn đã luyện thành thói quen, giống như từng chút từng chút hoàn toàn biến mất, khiến bạn không thể giữ lại hay xóa sạch nó.

Cuối cùng, cô ấy rời đi và lên xe của người đàn ông đó.

Không ai có thể cảm nhật hết tất cả sự tức giận đang đốt cháy lý trí và nhấn chìm tôi trong sự ghen tuông.

Nhưng rồi tôi lại thấy nhẹ nhõm.

Tôi vẫn có thể tác động đến cảm xúc của cô ấy, chứng tỏ cô ấy vẫn chưa thực sự buông xuống, ngày khác tôi sẽ dỗ dành cô ấy, dù sao chúng tôi cũng đã yêu nhau nhiều năm rồi.

Tôi đến dưới công ty chặn cô ấy, khi cô ấy nhìn thấy tôi, mặt mày bình thản không chút gợn sóng, giống như cô ấy đang nhìn một người xa lạ.

Thậm chí còn không tức giận.

Tôi hối hận cầu xin cô ấy, hy vọng cô ấy có thể quay lại với tôi.

Nhưng cô ấy dứt khoát rời đi.

Điều thực sự khiến tôi bối rối là khi tôi nhìn thấy cô ấy đăng lên vòng bạn bè thông báo cùng người đàn ông hôm đó ở bên nhau.

Bọn họ đã ở bên nhau?

Tôi chạy đến quán bar mua say, gọi đi gọi lại, mong muốn được nghe giọng cô ấy ở đầu dây bên kia.

Cô ấy vẫn có thể như hồi xưa, không ngại xa xôi đến đón tôi, mang cho tôi một gói đồ ăn vặt và nói đừng để bị đau dạ dày.

Nhưng điều đó chỉ còn là ảo tưởng.

Cô ấy đã chặn tôi và tôi không thể tìm thấy cô ấy nữa.

Tôi suy sụp và khóc lớn.

Nhưng không có ai quan tâm đến tôi nữa.

___________

Một mùa đông nữa lại đến, có một trận tuyết nhỏ trong thành phố.

Hôm nay là Tết Nguyên đán, tôi cũng chỉ có một mình. Tôi lấy một vò rượu tự rót tự uống.

Tôi cũng không quay lại với Lê Mạnh, dù đã ba mươi nhưng tôi vẫn như cũ lẻ loi một mình.

Thật tuyệt khi biết Niên Niên đã có hai đứa con.

Trời lạnh quá.

Thở ra cả khói trắng và lò sưởi ấm áp say lòng người.

Tôi không hiểu đang nhớ nhung cô ấy vì điều gì, có lẽ những kỷ niệm cũ giữa tôi và cô ấy khiến tôi an tâm.

Tôi vẫn như trước không thể nhớ rõ hình bóng buộc tóc đuôi ngựa, bởi vì nhiều năm qua tôi cũng chỉ dám nhìn lén hình bóng đó.

Một cô gái nhẹ nhàng thẳng lưng ngồi làm những bài toán khô khan.

Nắng chiều hơi chói chang, thiếu niên đang ngủ gục trên bàn.

Cô gái nhìn sang, trong mắt chứa đựng ý cười.

Tiếng pháo nổ lách tách kéo tôi về với hiện thực.

Đứa trẻ nhà bên cạnh đến chúc tết.

Đứa trẻ cũng đã lớn rồi, không thể coi như là một đứa trẻ nữa.

Đã trôi qua nhiều năm như vậy.

Ngày mai là năm mới rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play