Năm thái bình thứ sáu kể từ sau thảm họa thiên tai của đất nước, triều đình mấy năm gần đây cũng rất ổn định. Lac Vũ hạnh phúc với cuộc sống thanh nhàn của mình, cô cũng bắt đầu giao lại quyền hành cho Hoàng Đế, có khi mấy tháng cô không lên thượng triều.
Ngôn Tương rất buồn bực khi nhìn thấy Lạc Vũ cả ngày nhàn rỗi không làm gì cả, điều duy nhất có thể an ủi cô ấy chính là Nguyên Hoài vẫn đang "vui vẻ lớn lên". Nguyên Hoài năm nay đã hơn mười tám tuổi, thân hình của người thiếu niên như khóm trúc sau mưa, cao lớn rắn rỏi, cưỡi ngựa ra đường đã khiến vô số nữ nhân của những gia đình quyền quý trong kinh thành phải ngại ngùng đỏ mặt.
Lạc Vũ rõ ràng là rất hài lòng với điều này, cô hỏi Nguyên Hoài xem có người nào mà cậu thích không, có muốn lập gia đình không. Nguyên Hoài lạnh lùng phớt lờ Lạc Vũ, bưng một bát thịt đến đút cho Mậu Tài ăn.
Lạc Vũ không quan tâm đến thái độ của cậu, và tiếp tục giới thiệu cậu với các cô gái ở kinh thành vẫn đang chờ kết hôn. Nguyên Hoài không nói lời nào, chỉ có đôi mắt là dài ra do hơi híp lại một chút, trong mắt dâng trào lên một ngọn lửa đầy u ám. Mậu Tài dường như đã cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên khỏi bát thức ăn và dùng đuôi vỗ nhẹ vào Lạc Vũ.
Lạc Vũ kinh ngạc, sau khi nhận ra điều đó, cô vỗ vào đầu Mậu Tài một cái: "Được rồi, Mậu Tài ngươi đúng là ăn cây táo, rào cây sung mà."
Tai của Mậu Tài rung lên, cái đuôi đang lủng lẳng của nó nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay của Lạc Vũ.
Bị Mậu Tài làm ầm lên như vậy, nên chuyện này sẽ kết thúc ở đây, Lạc Vũ không bao giờ đề cập đến nó nữa.
Chớp mắt đã đến cuối năm.
Cuối năm có vô số những cuộc tiếp kiến trong cung, sau khi Lạc Vũ giao lại quyền hành cho Hoàng Đế, hai năm nay tuy rất nhàn rỗi, nhưng có nhiều dịp không thể không xuất hiện được. Lạc Vũ rất thiếu kiên nhẫn khi tham gia vào những dịp này. Không phải vì điều gì khác, mà chính là vì cô cảm thấy rất mệt mỏi khi mặc những bộ y phục để vào cung.
Lạc Vũ uể oải dang hai cánh tay ra để cho thị nữ thay y phục, trong lòng đang nghĩ xem cách nào có thể trốn khỏi buổi yến tiệc Đông Chí năm nay. Khi cô mặc xong từng lớp y phục, bước ra khỏi cửa thì gặp Nguyên Hoài đang đứng ngoài cửa.
Nguyên Hoài trong tay bưng một chiếc bát sứ có lớp men trắng và mịn như đường, trong đó là canh quế hoa với hương thơm ngọt ngào, cậu ta nhìn chiếc bát trong tay, nói với Lạc Vũ: "Tương tỷ nói tối nay người có thể không có thời gian để ăn cơm, bảo ta mang cái này qua."
Lạc Vũ không khỏi nhướng mày: "Ngôn Tương bảo ngươi mang qua ư?"
Nguyên Hoài gật đầu.
"Được rồi." Lạc Vũ cố nhịn cười, trêu chọc cậu ta, "Vậy thì ngươi đút cho ta đi, quần áo của ta nặng quá, nên di chuyển rất phiền phức."
Nguyên Hoài nhìn cô chằm chằm.
Lạc Vũ vô tư duỗi cánh tay ra, cho cậu xem chiếc áo gấm có thêu hình phượng bằng chỉ vàng, giơ ngón tay chỉ lên đầu mình. Nguyên Hoài nhìn thấy chiếc vòng vàng đeo trên tay, cùng với chiếc trâm vàng đang cài trên đầu Lạc Vũ, đột nhiên cậu cảm thấy cổ mình cũng có một chút khó chịu. Cậu mím môi, loay hoay một chút, cuối cùng cũng chịu đút cho Lạc Vũ từng muỗng canh quế hoa ngọt ngào.
Lạc Vũ ăn xong liền nở một nụ cười, trước khi đi còn vỗ vai cậu và nói: "Ngoan, ở nhà đợi ta, khi ta về sẽ mang kẹo cho ngươi."
Đó là những lời mà Lạc Vũ thích dùng để dỗ dành cậu khi cậu lần đầu tiên bước chân vào phủ lớn nhất ở kinh thành. Trong hai năm qua, rất ít khi nó được nói ra. Nguyên Hoài trong lòng có chút vui mừng, mà chút niềm vui đó lại bắt nguồn từ chính sự bất mãn ban đầu của cậu. Thế nên, cuối cùng cậu khịt khịt mũi và bỏ đi với chiếc bát trên tay.
Lạc Vũ lắc đầu thở dài, đứa trẻ này càng lớn càng khó dạy bảo, không biết chúng đang nghĩ gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT