Sau sự việc ngày hôm đó, Ngôn Tương tưởng rằng Nguyên Hoài sẽ ngoan ngoãn ở yên một chỗ, nhưng không ngờ cậu ta cứ ba ngày lại kiếm trò nghịch ngợm, năm ngày lại tìm trò phá phách.
Ngôn Tương rất tức giận, đem hết những việc mà Nguyên Hoài đã làm nói với Lạc Vũ.
Lạc Vũ đang ngồi một mình trong đình trú mưa, Mậu Tài nằm bên cạnh cô, nhìn Nguyên Hoài đang ngồi xổm trên ban công của ngôi đình, cố gắng nở một nụ cười cam chịu. Ngôn Tương nhìn thấy việc này có một chút buồn bã, nói với Lạc Vũ: "Chuyện này đáng để cười lắm sao!"
Lạc Vũ chống cằm suy nghĩ một lúc, cảm thấy có chút không thích hợp lắm. Thế nên cô liền quay đầu lại hỏi Nguyên Hoài: "Ngươi còn nhỏ như vậy, cần phải học thứ gì đó, người thích gì? Ta sẽ kêu thầy đến dạy cho ngươi."
"Người định bán ta đi ư?" Nguyên Hoài nhìn cô với ánh mắt đột nhiên trở nên cảnh giác, làm gợi nhớ đến hình ảnh của Mậu Tài khi còn nhỏ.
"Sao?" Lạc Vũ không ngờ rằng cậu ta lại có phản ứng như vậy, kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại nghĩ như thế?"
"Đừng hòng gạt ta!" Nguyên Hoài tay nắm chặt vào lan can, hai mắt đỏ ngầu, "Họ chỉ muốn bán với giá tốt nhất, nên mới kêu người đến dạy cho bọn ta biết mọi thứ!"
Lạc Vũ đã cứu cậu ta trong một tình huống nguy cấp, nhưng chưa bao giờ hỏi thân thế của cậu ta. Hơn nữa từ khi Ngôn Tương đưa cậu bước chân vào phủ, đã lần theo những vết thương trên thắt lưng, để có thể điều tra được thân thể của cậu. Thân thế của Nguyên Hoài rất thê thảm. Cậu bị cha mẹ bỏ rơi vào một năm thiên tai của đất nước, sau khi được cứu rồi lại bị bán đi. Sau đó cậu đã trốn thoát khỏi nanh vuốt của những kẻ buôn người, nhưng không may cậu lại bị thương quá nặng, nếu không gặp được Lạc Vũ, cậu có thể đã mất mạng rồi.
Ngôn Tương chỉ muốn giải thích với Lạc Vũ, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Nguyên Hoài, lo lắng mình sẽ làm cho cậu ta tức giận, không còn cách nào khác là phải giữ im lặng, may mắn thay là Lạc Vũ đã sớm hiểu ra. Cô đưa tay xoa xoa vành tai của Mậu Tài, cười và nói với Nguyên Hoài: "Ta không phải bọn họ, qua đây."
Nguyên Hoài ngồi xổm xuống tại chỗ, không nhúc nhích.
Lạc Vũ không thúc giục cậu ta, kêu người lấy giấy bút và mực, viết gì đó vào mảnh giấy, Ngôn Tương thoáng nhìn thấy qua khóe mắt, mảnh giấy ghi đầy tên những chức vị quan hàm.
Sau khi viết xong, Lạc Vũ vẫy tay với Nguyên Hoài và nói: "Qua đây, nếu ngươi không qua, ta sẽ kêu Mậu Tài cắn ngươi đó."
Nguyên Hoài miễn cưỡng nhảy khỏi lan can, đi phía sau Lạc Vũ, cậu ta chăm chú nhìn vào mảnh giấy Lạc Vũ mới ghi. Nhìn thấy cậu ta có vẻ khá hứng thú, Lạc Vũ liền hỏi xem cậu ta thích chức vị nào trong những chức vị này.
Nguyên Hoài lắc đầu, không biết phải lựa chọn làm sao, cậu ta cũng không hiểu ý nghĩa của những chức vị này. Lạc Vũ đang định giải thích với cậu ta, thì đột nhiên cậu ta lên tiếng: "Ta muốn làm tướng quân, lãnh đạo thật nhiều người ra chiến trường."
"Được." Lạc Vũ tùy ý xé tờ giấy, ném xuống ao cho cá ăn, "Ngày mai ta sẽ mời thầy đến dạy võ công cho ngươi."
Lạc Vũ thực hiện những gì cô ấy nói, ngày hôm sau đã mời một võ sư đến để dạy cho Nguyên Hoài, cô còn đặc biệt thu dọn một khoảng sân trống để cậu ta luyện võ. Nguyên Hoài lần này học tập rất nghiêm túc, trải qua hơn một tháng, đã thuần thục các chiêu thức. Một hôm, Ngôn Tương tình cờ gặp được cậu ta đang luyện võ, phát hiện ra những chiêu thức của Nguyên Hoài trong rất quen thuộc.
Cô quan sát một lúc, bất chợt có người nào đó đưa tay vỗ nhẹ vào vai cô. Ngôn Tương lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Vũ đang đứng phía sau mình. Cô lập tức nhận ra Nguyên Hoài trông rất giống một người, tim cô đập loạn nhịp.
"Điện hạ..." Ngôn Tương run rẩy, "Người giữ cậu ta ở lại không phải là vì..."
"Suỵt."
Lạc Vũ giơ một ngón tay lên đặt trước môi, ánh mắt sắc lạnh như một thanh đao.
Nhan Tương lập tức im bặt, suýt chút nữa là cô đã quên mất cái tên đó là cấm kị, không được nhắc đến cũng không được nói ra. Ngay cả khi nó đã từng rất nổi tiếng ở kinh thành, giờ đây, cái tên ấy chỉ có thể là một mảnh ký ức trong đáy lòng của mỗi người mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT