“Không chỉ là một miếng ngọc bội thôi sao, ta sẽ tặng cho cô bao nhiêu tùy thích, chúng ta không cần đánh cược hơn mười triệu lượng để cược một miếng ngọc bội với nàng ta”.

“Ngàn vàng khó mua nổi sự yêu thích của ta”.

Khóe mắt Cố Thanh Hy lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Ngay từ lần đầu tiên gặp Đương Đương công chúa, nàng đã chú ý tới miếng ngọc phỉ thúy hình lưỡi liềm mà nàng ta đeo trên eo.

Miếng ngọc này đơn giản không cầu kỳ, dù ném vào trong một đống ngọc bích cũn sẽ bị nhấn chìm trong tích tắc, không biết vì lý do gì chỉ với một cái liếc mắt nàng đã yêu thích nó, đặc biệt sau khi giành được chuông Phá hồn, nàng còn lờ mờ cảm thấy hơi thở của nó có điểm tương đồng với chuông Phá hồn.

Đương Đương công chúa theo phản ứng có điều kiện muốn đồng ý.

Nhưng vừa nghĩ tới việc Cố Thanh Hy có thể giở chiêu trò, cộng thêm việc ngọc bội này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với nàng ta, đó là di vật duy nhất mà phụ hoàng để lại cho nàng ta, mẫu hậu cũng từng căn dặn nhiều lần phải giữ gìn nó như tính mạng của mình, tuyệt đối không thể làm mất.

Nàng ta có chút do dự.

Cố Thanh Hy ‘tốt bụng’ nhắc nhở: “Sắp đến giờ lên lớp rồi, Đương Đương công chúa không muốn đánh cược cũng không sao, vừa hay ta cũng có chút đau lòng cho mười triệu lượng bạc đó”.

“Được, ta đánh cược với người, Cố Thanh Hy, nếu ngươi thua đừng có hối hận”.

Nàng ta không tin trong thời gian mười lăm phút ngắn ngủi Cố Thanh Hy có thể vẽ ra một trăm bức họa.

Cố Thanh Hy nghe được câu trả lời này thì hài lòng cười gian xảo, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.

“Đừng lo, có nhiều người như vậy ta cũng cần thể diện chứ, làm sao có thể hối hận đây, ngược lại là công chúa cô, nếu thua đừng quỵt nợ, mọi người đều đang nhìn đó”.

“Hừ”, Đương Đương công chúa hừ lạnh một tiếng, khoanh tay đợi xem chuyện cười của nàng.

Cố Thanh Hy lắc đầu.

Rốt cuộc là vẫn còn quá non trẻ, tùy tiện lừa gạt vài câu liền mắc bẫy.

Cầm lên tấm gỗ đã khắc xong bên cạnh lên, Cố Thanh Hy gọn gàng đổ mực lên tấm ván sau đó rồi trực tiếp cầm một tờ giấy Tuyên Thành phủ lên trên.

Sau đó nàng ngay lập tức lấy bức tranh ra và in lên tờ giấy Tuyên Thành trắng, bất ngờ chân dung của Thượng Quan phu tử hiện lên.

Bức chân dung đó sống động như thật, từng động tác từng cử động đều cực giống với Thượng Quan Sở, ngay cả nét cười cũng ẩn chứa sự ôn hòa phảng phất chút giảo hoạt, như được tạc ra từ trong khuôn vậy.

Mọi người sững sờ.

Đây… cứ như vậy vẽ xong rồi?

Nàng ta không phải khắc bia mộ lên tấm gỗ mà là chân dung của Thượng Quan phu tử sao?

Chỉ trong chớp mắt, Cố Thanh Hy đã sao chép hơn chục bức chân dung.

Đương Đương công chúa thấy cảnh này thì phẫn nộ hét lên: “Cố Thanh Hy, ngươi chơi xỏ ta, đó căn bản không phải là vẽ”.

“Sao ta không phải là vẽ? Vừa rồi cô không nhìn thấy ta dùng dao vẽ lâu như vậy rồi sao?”

“Ngươi rõ ràng là in lên”.

Cố Thanh Hy vô tội chớp mắt: “Công chúa à, chúng ta chỉ đánh cược liệu ta có thể vẽ ra một trăm bức chân dung của Thượng Quan phu tử hay không, cũng không có giới hạn về việc ta sẽ vẽ như thế nào”.

“Ngươi già mồm át lẽ phải!”

“Để ta phân tích cho cô nghe, đầu tiên, trên tấm gỗ có hình chân dung, là do ta vẽ ra, phải không? Có ai giúp ta không? Không có”.

“Thứ hai, ta có thể nghĩ tới việc chạm khắc và sao chép trên ván gỗ đều là do đầu óc ta thông minh, cũng không có ai giúp đỡ ta đúng chứ? Công chúa, cô nói rằng đây không phải là do ta vẽ ra, ta có chút tủi thân đó”.

Đương Đương công chúa ôm bụng đau đớn, gương mặt cũng đã tái mét thành màu gan heo vì tức giận.

“Nếu đã tới tháng thì cũng không cần phô trương thanh thế nữa, trở về uống chút cây ích mẫu, nghỉ ngơi cho tốt đi”.

Một cô gái đến kỳ kinh nguyệt là một điều tương đối xấu hổ, nhưng Cố Thanh Hy lại cứ như vậy khơi ra trước mặt các học sinh của học viện khiến mặt mũi nàng ta biết giấu vào đâu đây?

Huống hồ…

Huống hồ đây còn là lần đầu tiên nàng ta tới tháng, vốn dĩ cũng đã cảm thấy rất ngại ngùng rồi.

Đương Đương công chúa chợt nhận ra tất cả mọi người đều đang đổ dồn những ánh mắt khác nhau về phía mình, nàng ta lúc này chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng.

“Cố Thanh Hy, ngươi đang nói bậy bạ gì đó, ta lúc nào thì đến tháng cơ chứ”.

Cố Thanh Hy bĩu môi thong thả đi về phía sau người nàng ta: “Váy trên mông đều đã dính máu rồi, không lẽ là ngươi bị thương?”

Đương Đương công chúa vội vã ngoảnh đầu nhin ra sau, làn váy trắng như tuyết của nàng ta không biết từ lúc nào đã lấm tấm một giọt máu, chỉ một giọt, nếu không quan sát kỹ càng căn bản nhìn không ra.

Nhưng chỉ một giọt máu như vậy cũng đủ khiến nàng ta sụp đổ, chưa kể lời nói của Cố Thanh Hy còn thẳng thắn khó nghe như vậy, Đương Đương công chúa thẹn quá hoá giận, cuồng loạn gầm lên: “Á…”

Vừa quay đầu nàng ta đã điên cuồng chạy ra ngoài.

Nhưng lời nói kịp thời của Cố Thanh Hy đã chặn đứng đường lui của nàng ta, nàng cười ha hả tiếp tục: “Ừm, một trăm bức vẽ xong rồi, ngoài ra ta còn tặng kèm ngươi một trăm bức, không cần cảm ơn, giao ngọc bội ra đây đi”.

Đương Đương công chúa không muốn đưa cho nàng, tuy rằng nàng ta cũng không yêu thích gì miếng ngọc bội này nhưng mẫu hậu lại coi nó như báu vật, yêu cầu nàng ta phải ngày ngày mang theo bên người, hơn nữa mỗi lần gặp mặt mẫu hậu đều sẽ kiểm tra xem ngọc bội có còn hay không.

Nếu bị mẫu hậu biết được việc nàng ta đem ngọc bội ra đánh cược rồi thua cuộc, bà chắc chắn sẽ đánh chết nàng ta.

Cố Thanh Hy phì cười chế nhạo một tiếng: “Công chúa, ngươi sẽ không phải là muốn quỵt nợ đó chứ?”

Cố Thanh Hy cùng Tiêu Vũ Hiên một trước một sau chắn đường của nàng ta, cộng thêm việc còn có nhiều người đang vây xem như vậy khiến gương mặt của Đương Đương công chúa nóng như thiêu đốt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ có thể miễn cưỡng gỡ xuống miếng ngọc bội trên eo rồi ném cho Cố Thanh Hy một cách đầy bực dọc.

“Không phải chỉ là một miếng ngọc thôi sao, bản công chúa cũng không phải là không lấy ra được”.

Cố Thanh Hy nhận lấy ngọc bội, xúc cảm ấm nhuận, ngọc lưỡi liềm dường như có một luồng ma lực, chỉ cần nắm ngọc trong tay, hơi ấm sẽ lan tỏa đến mọi ngóc ngách trên cơ thể đem đến cho nàng cảm giác vô cùng thoải mái.

Tiêu Vũ Hiên ghé đầu nhìn tới, không kìm được nghi hoặc mà hỏi: “Nha đầu xấu xí, ta thấy miếng ngọc này cũng không có điểm gì đặc biệt, sao cô lại ném nhiều tiền như vậy để đánh cược nó?”

Cố Thanh Hy thu lại miếng ngọc hình trăng lưỡi liềm vào trong ngực, cũng không cho hắn ta có cơ hội đánh giá, chỉ mỉm cười đầy thách đố: “Đã nói rồi, ngàn vàng khó mua được sự yêu thích của ta”.

Mặc dù đang ở trong học viện nhưng nàng vẫn loáng thoáng cảm nhận được không ít ánh mắt đều đang thăm dò miếng ngọc bội trong tay mình.

Bao gồm… cả Diệp Phong.

Diệp Phong lúc này đã thay áo quần của học viện Hoàng gia, một thân kết hợp hai màu trắng lam trông có vẻ vô cùng uy nghiêm oai phong, khôi ngô tuấn tú không diễn tả thành lời.

Hắn như đang nghiền ngẫm điều gì đó, không biết có phải là đã dấy lên hoài nghi đối với miếng ngọc hình lưỡi liềm này hay không.

“Thượng Quan phu tử tới…”

Mọi người nhanh chóng đứng dậy, đồng thanh hô vang: “Xin chào phu tử”.

Cố Thanh Hy nhanh nhẹn cướp lời trước khi Thượng Quan Sở kịp mở lời, nàng cầm bức chân dung trước mặt hắn nói: “Phu tử, một trăm bức chân dung ngài kêu ta vẽ ta đều vẽ xong rồi, mời kiểm tra”.

Đôi tay mảnh khảnh của Thượng Quan Sở lật xem tập chân dung, con ngươi hiền hòa của hắn khẽ giật giật, dường như không ngờ tới nàng vậy mà thực sự có thể vẽ ra một trăm bức tranh, hơn nữa mỗi bức đều giống hệt nhau.

Chỉ là tại sao nụ cười ôn tồn trên bức vẽ còn xen lẫn một tia gian manh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play