Tiêu Vũ Hiên và những người khác đều tụ tập lại.

“Lão đại, bây giờ phải làm sao đây? Hay là ngươi trốn tới nhà ta? Chiến thần dù kiêu ngạo đến đâu cũng không dám ngang nhiên chạy đến nhà ta giết người đâu?”

“Ngươi chưa nghe câu tránh được mùng một cũng không tránh được ngày rằm à?”

“Vậy phải làm thế nào? Đi tìm chiến thần để cầu xin sao?”

Van xin chiến thần?

Cố Thanh Hy phá lên cười điên cuồng, trong giọng cười còn hàm chứa sự khinh thường.

Trong từ điển của nàng không hề có hai chữ ‘cầu xin’ này.

Chỉ là một tên chiến thần cỏn con mà thôi, người khác sợ hãi hắn, nhưng nàng thì không.

Liễu Nguyệt lo lắng nói: “Chiến thần bên đó khó giải quyết, Thượng Quan phu tử ở đây cũng nan giải, nếu ngươi không lấy ra được một trăm bức vẽ đó, sợ rằng ngay cả cánh cửa này ngươi cũng không bước chân ra nổi, hơn nữa vào buổi chiều toàn bộ người của học viện chắc chắn đều sẽ nhìn chăm chăm ngươi chạy năm trăm vòng”.

“Nghiêm trọng như vậy sao?”

“Đó là đương nhiên, trước kia cũng có kẻ không làm theo lời của Thượng Quan phu tử, kết quả ngày thứ hai chức quan của cả nhà hắn đều bị bãi bỏ rồi, còn bị tịch thu tài sản, thậm chí tên học sinh đó còn bị đánh năm mươi gậy đó”.

Cố Thanh Hy nhìn ra ngoài cửa, lại thấy bên ngoài đã có không ít thị vệ vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài, ánh mắt từng người đều không lương thiện gì cho cam.

Nàng lúc này mới phản ứng lại, kết hợp với ánh mắt mọi người nhìn nàng vừa rồi đều tràn đầy đồng cảm, ngoại trừ nguyên nhân chiến thần, mà còn vì Thượng Quan phu tử.

Vu Huy sốt ruột hỏi: “Một trăm bức vẽ? Vậy phải vẽ tới khi nào?”

“Cũng chỉ là một trăm bức mà thôi, nôn nóng cái gì, cho dù là một nghìn bức ta cũng vẫn vẽ ra được như thường”, Cố Thanh Hy nói với bộ dáng uể oải, không hề cho rằng đó là một vấn đề lớn.

Mấy người Tiêu Vũ Hiên đồng loạt té nhào.

“Lão đại, côi có thể đừng đùa nữa có được không, là một trăm bức đó, Thượng Quan phu tử yêu cầu rất cao, cho dù cô có một bức vẽ không đẹp thôi, hắn cũng có thể có đủ mọi cách bới móc”.

Khóe miệng Cố Thanh Hy nhếch lên, chớp chớp đôi mắt đen trắng rõ ràng.

“Lấy một miếng gỗ tới đây, cả một con dao nhỏ nữa”.

“Ngươi không phải là muốn tự tử đó chứ?”

“Nói vớ vẩn gì đó, mau đi lấy đồ đi”, Cố Thanh Hy đạp Liễu Nguyệt một phát, bực tức nói.

Cố Thanh Hy vẽ bức chân dung ám muội giữa chiến thần cùng Thượng Quan phu tử, sau đó lan truyền khắp học viện, bao gồm cả sự kiện nàng bị Thượng Quan phu tử trừng phạt vẽ một trăm bức tranh cũng bị toàn bộ người biết đến.

Không ít người tò mò chạy tới, muốn nhìn xem Cố tam tiểu thư tài tình nhất trong truyền thuyết này sẽ làm thế nào vẽ một trăm bức chân dung của Thượng Quan phu tử trong giờ nghỉ trưa ngắn ngủi.

Học đường bị vây kín tới chật như nêm cối.

Họ nghĩ rằng Cố tam tiểu thư nhất định là đang liều mạng vẽ tranh.

Chẳng ngờ tới nàng lại đang nhàn nhã vô tư dùng bữa, sau khi ăn xong lại lấy một con dao nhỏ chạm khắc gì đó lên tấm gỗ.

Mọi người đều tỏ ra khó hiểu.

"Không lẽ Cố tam tiểu thư vì chịu kích thích quá lớn nên cam chịu rồi sao?”

“Ta thấy cũng có khả năng, là một trăm bức tranh đó, cho dù là thần tiên cũng không vẽ nổi, huống hồ cho dù vẽ ra được, chiến thần cũng sẽ không buông tha cho nàng ta, nếu ta là nàng ta cũng sẽ không lãng phí những giờ phút cuối cùng của cuộc đời mình một cách vô ích như vậy”.

“Kỳ quái, sao ta cứ cảm thấy Cố tam tiểu thư dường như không sợ hãi chút nào? Chẳng lẽ là ảo giác của ta”.

“Cố tam tiểu thư đang khắc gì vậy?”

“Còn có thể khắc cái gì, đương nhiên là khắc bia mộ cho bản thân rồi, nếu không ai sẽ thu thập xác cho nàng ta, phải biết là nàng ta thế nhưng đã tách rời quan hệ với phủ thừa tướng, cũng không thể chờ mong phủ thừa tướng đến dọn xác cho nàng ta đi?”

“Đúng là đáng thương, ở độ tuổi còn trẻ lại có tài năng học vấn tốt cứ như vậy lại cứ rơi vào cảnh hồng nhan bạc mệnh, ài…”

Dường như tất cả mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt thương cảm.

Đương Đương công chúa ăn xong cơm trưa cũng hào hứng chạy tới, gương mặt nàng ta treo nụ cười đắc ý: “Yên tâm, nếu ngươi chết, bổn công chúa nhất định sẽ rủ lòng nhân từ thay ngươi dọn xác”.

Cố Thanh Hy thổi bay mùn cưa khỏi tấm ván, lười biếng quăng cho Đương Đương công chúa một cái trợn trắng mắt: “Công chúa, cô có tin cho dù cô lìa đời ta cũng không chết không”.

“Cố Thanh Hy, ngươi dám nguyền rủa ta”.

“Ta có sao? Ta chỉ là đang lấy ví dụ, phập phồng nóng nảy, hấp tấp vội vàng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng cô cũng sẽ đoản mệnh như Trạch Vương huynh của côi thôi. Đúng rồi, sao hôm nay lại không thấy Trạch Vương đâu, không lẽ bị ong đốt một nhát, suốt đêm chịu giày vò không gượng dậy nổi rồi? Hắn thế nhưng vẫn thiếu nợ ta vài triệu lượng bạc đó”.

“Hỗn xược, lá gan của ngươi cũng lớn quá rồi đó, vậy mà dám nhục mạ vương gia công chúa ngay trước đám đông”.

“Cô mới là thứ hỗn láo, hoàng thẩm đang nói chuyện cũng dám chen mồm vào, ta mắng các người thì đã thế nào, cho dù ta đánh cô cũng không ai dám nói gì”.

Bối phận vẫn đè ép ở đó, Đương Đương công chúa chỉ có thể tức giận đến xanh mặt.

Thực sự không biết tại sao hoàng huynh lại hứa hôn loại phụ nữ đanh đá này với hoàng thúc, hại nàng ta bị ràng buộc khắp nơi như vậy.

Lúc nàng ta định nổi cơn lôi đình, học viện lại vang lên tiếng chuông báo ‘đinh đinh đinh’.

Điều này có nghĩa là giờ nghỉ trưa đã kết thúc và đã đến lúc chuẩn bị vào lớp.

Nghe thấy tiếng chuông, Đương Đương công chúa liền nở nụ cười hả hê: “Lớp học sắp bắt đầu rồi, để ta nhìn xem một lát nữa ngươi sẽ báo cáo kết quả với Thượng Quan phu tử như thế nào”

“Ài, tóc dài não ngắn đúng là đáng sợ”.

Cố Thanh Hy lắc đầu, vẻ giễu cợt trên mặt hiện ra quá rõ ràng.

Mọi người đều ngơ ngác.

Đã đến lúc này rồi nàng ta vẫn lấy đâu ra tự tin cảm thấy bản thân còn có thể vẽ đủ một trăm bức họa?

Không lẽ sẽ có ẩn khuất gì sao?

“Tiểu công chúa, hay là chúng ta lại cược một ván? Nếu ta có thể vẽ ra một trăm bức chân dung của Thượng Quan phu tử, vậy cô liền đưa ngọc bội đeo trên eo cho ta, ngược lại nếu ta thua cuộc ta sẽ nợ cô một triệu lượng bạc, nếu cô vẫn không vừa ý, ta sẽ đưa thêm cho cô mười triệu lượng bạc nữa, thế nào?”

“Oa…”

Đám đông choáng váng.

Cố Thanh Hy điên rồi sao?

Cách thời điểm lên lớp chỉ còn mười lăm phút nữa.

Chỉ trong mười lăm phút ngắn ngủi, một bức tranh cũng chưa chắc có thể vẽ được hoàn chỉnh đẹp đẽ thì làm sao có thể vẽ ra một trăm bức đây?

Hơn nữa….

Mười triệu lượng bạc cũng quá nhiều rồi chăng…

Cố tam tiểu thư cũng quá xa xỉ rồi.

Tiêu Vũ Hiên ở bên cạnh nghe được lời này liền túm chặt lấy nàng, vội vàng nói: “Nha đầu xấu xí, cô điên rồi à? Mười triệu lượng bạc không phải là số tiền nhỏ đâu”.

“Yên tâm, bà đây đã đánh cược tất sẽ thắng, thua không nổi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play