Đau đớn nhiều năm như vậy hắn còn chịu được, chút cắn xé cỏn con của hàng trăm con vật có nọc độc này có gì mà hắn không chống đỡ được.
Dù đau đến đâu, hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
Cho đến khi…
“A…”
Đáng chết, những con rắn độc đó lại cắn “người anh em” của hắn.
Cơn đau thấu xương khiến hắn giật mình hoảng sợ.
“Cố Thanh Hy...”
Một tiếng hét giận dữ dọa đến tất cả mọi người trong phòng, cũng dọa đến toàn bộ người trong vương phủ, thậm chí không ít người trong Đế Đô cũng bị dọa run lẩy bẩy.
Cái này thuộc về uy lực vương giả.
Thanh Phong, Giáng Tuyết đều quỳ xuống, không dám ngẩng đầu nhìn chủ tử nhà mình. Cố Thanh Hy vội vàng giải thích: “Ta bị oan, ta thực sự không biết những con rắn nhỏ đáng ghét đó sẽ cắn…chỗ đó…ừm…của ngài, bọn chúng đúng là không có mắt, lát nữa ta sẽ băm chúng thành trăm mảnh”.
Dạ Mặc Uyên tức giận.
Vô cùng tức giận.
Điều đáng giận hơn là mỗi lần bị Cố Thanh Hy ức hiếp, cả người hắn đều không thể cử động được.
Đến cả lần này, cũng suy yếu đến mức không thể nhấc nổi tay.
Con rắn nhỏ?
Đó là con rắn nhỏ sao?
Rõ ràng đó là một con rắn lớn, đã bao giờ nhìn thấy một con rắn nhỏ dài hơn hai mét chưa?
“Nhìn xem, nó tự làm tự chịu, đi gặp Diêm Vương rồi”.
Cố Thanh Hy chỉ vào con rắn, trên mặt đầy chính nghĩa, như thể con rắn đó có tội ác tày trời.
Một con chết, vẫn còn rất nhiều con khác, cùng rất nhiều rết và bọ cạp, cả người Dạ Mặc Uyên gần như bị bao phủ bởi những con vật có nọc độc này, đặc biệt chúng chỉ cắn ở dưới người hắn.
Từng cơn đau ập đến, đau đến mức tê tâm liệt phế.
Cố Thanh Hy tốt bụng cầm cái bát to mà hắn vừa uống thuốc đến, cho xuống đáy vạc, nghiêm túc nói: “Này, che đi là được rồi”.
“...”
“Răng rắc...” một tiếng.
Ngón tay Dạ Mặc Uyên gập thành móng vuốt, túm lấy cổ Cố Thanh Hy, tốc độ nhanh như tia đá lửa.
“Cô muốn chết”.
Lời nói âm u lạnh lẽo không mang theo chút độ ấm, sát khí lẫm liệt bộc phát ra.
Cơn ngạt thở bất ngờ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thanh Hy đỏ gay.
Nàng khẽ lật lòng bàn tay, một cây châm bạc nhanh chóng đâm vào huyệt đạo của Dạ Mặc Uyên.
Song, tốc độ của nàng nhanh, nhưng Dạ Mặc Uyên còn nhanh hơn nàng.
Cố Thanh Hy cố gắng vùng vẫy, nhưng bàn tay của Dạ Mặc Uyên giống như tường đồng vách sắt, dù nàng có vùng vẫy thế nào cũng vô dụng.
Nói không kinh hãi thì là giả.
Bị nàng cho uống một liều thuốc nặng, lại ở thời điểm quan trọng trong việc đẩy chất độc ra ngoài, Dạ Mặc Uyên vẫn có tốc độ nhanh như vậy, hắn thực sự chỉ là người trần mắt thịt sao?
Cố Thanh Hy không chút nghi ngờ, chỉ cần tay hắn khẽ dùng lực, cổ của nàng sẽ bị vặn gãy.
Không thể vùng vẫy được, nàng dứt khoát không vùng vẫy nữa, gượng cười, khàn giọng nói: “Ta cứu mạng ngài, ngài lại muốn giết ta, làm người tốt thật khó”.
“Cô cứu mạng ta? Hừ, Cố Thanh Hy, cô coi bản vương là con khỉ, có thể mặc cho cô chơi đùa sao?”
Chỉ một câu ngắn ngủi, gần như vắt kiệt toàn bộ sức lực của Cố Thanh Hy.
Nhìn sắc mặt nàng càng lúc càng tím tái, có thể ngạt thở mà chết bất cứ lúc nào, Dạ Mặc Uyên kìm lòng không đậu khẽ thả lỏng ra một chút.
Hắn thử vận khí, đan điền quả nhiên không bị đau như lúc trước nữa.
Lúc trước cho dù độc của hắn không phát tác, cả người hắn cũng như rơi vào hầm băng, khiến người ta run lẩy bẩy.
Hiện tại…
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình dường như không còn lạnh như trước, lờ mờ còn có chút ấm áp, dường như tích tụ trong đan điền của hắn.
Dạ Mặc Uyên kinh ngạc.
Bỏ bàn tay đang khống chế nàng ra.
Lẽ nào người phụ nữ này thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho hắn sao?
“Khụ khụ...”
Cố Thanh Hy hít sâu một hơi luồng không khí trong lành, oán hận nói: “Người tốt không được báo đáp”.
“Ai bảo cô đùa bỡn bản vương”, lớn như vậy, chưa bao giờ hắn bị nhục nhã như vậy.
“Ai đùa bỡn ngài chứ, ngài nên nhìn những con vật có nọc độc trong vạc đó xem”.
Dạ Mặc Uyên cùng Thanh Phong, Giáng Tuyết lần lượt nhìn qua, lại thấy tất cả những con vật có nọc độc trong vạc đều đã chết, xác chết nổi trên mặt nước, chi chít khiến người ta khiếp sợ.
Cố Thanh Hy lẩm bẩm nói: “Chất độc trên người ngài, ngay cả những con vật cực độc này cũng sợ, ngài nghĩ chúng có thể làm gì ngài”.
Sao lại không thể làm gì được?
Không phải đã cắn hắn rồi sao?
Còn cắn cả phần thân dưới của hắn.
Đáng ghét nhất là Cố Thanh Hy còn lấy bát thuốc cho hắn che chắn.
Tổn thương không lớn, nhưng vô cùng nhục nhã.
Thanh Phong nuốt nước bọt, cậu ta biết độc của chủ tử rất đáng sợ, nhưng cậu ta không ngờ nhiều những con vật cực độc như vậy chỉ cắn chủ tử một cái, liền bị độc chết. Và cả...
Vạc thuốc mà chủ tử đang ngâm mình chuyển từ màu trắng sang màu đen nhánh, đen như mực.
Cái này…
Cái này xem như đã loại bỏ rất nhiều chất cực độc trong cơ thể chủ tử sao?
Cậu ta chậm chạp hỏi: “Xác chết của những con vật đó làm thế nào?”
“Sao nào, ngươi muốn giữ lại làm nồi lẩu sao, đương nhiên là phải vớt ra”.
“Được…”
Thanh Phong nghe theo lệnh, vớt toàn bộ những con vật đang nổi lềnh bềnh ra.
“Vậy chủ tử có thể đi ra được chưa?”
“Tiếp tục ngâm, một giờ sau sẽ giác hơi để thải máu độc trong cơ thể”.
“Giác hơi? Đó là gì?”, là một phương pháp trị liệu sao? Sao bọn họ chưa từng nghe nói qua về nó.
“Đi chặt vài khúc trúc về đây, vót thành ống nhỏ, để rỗng một đầu, một đầu để lại đáy”, y học thời đại này thật lạc hậu, đến giác hơi cũng không có.
“Được, ta đi ngay”, Thanh Phong cúi đầu hành lễ với Dạ Mặc Uyên, sau đó lui ra.
Cố Thanh Hy nhìn trời, đã gần sáng, chẳng trách nàng lại buồn ngủ như vậy.
Tìm được một chỗ thoải mái, Cố Thanh Hy định chợp mắt một lát, Dạ Mặc Uyên lại bất ngờ lạnh lùng ném ra một câu.
“Giáng Tuyết, trông coi nàng ta cẩn thận cho bản vương, nếu nàng ta dám ngủ gật, thì ném vào hang rắn cho tỉnh lại”.
Cố Thanh Hy tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Người anh em” của mình bị rắn cắn, đâu phải bị nàng cắn, có cần phải đổ hết lên đầu nàng như vậy không?
“Ngài ngâm của ngài, ta ngủ của ta, chúng ta không xen vào được không?”
“Đương nhiên không được, mạng của bản vương vô cùng quý giá”, ý tại ngôn ngoại, mạng của nàng không quý bằng mạng của hắn.
“Được rồi, mạng của ngài quý”.
Cố Thanh Hy chỉ thiếu nước cầm hai thanh trúc chống mí mắt của mình.
Nàng có thể tưởng tượng ngày mai đi thư viện, chắc chắn sẽ lại ngủ gật.
Trời sắp sáng, chiến thần từ trong bồn thuốc đứng dậy, đi tắm lại một lần nữa, cảm thấy cả người sảng khoái.
Cố Thanh Hy mang theo cặp mắt gấu trúc, uể oải nói: “Cởi quần áo ra”.
“Lại cởi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT