Nếu không phải Giáng Tuyết ngăn lại, Thanh Phong đã nổi cơn thịnh nộ.

Lúc đỡ Dạ Mặc Uyên vào trong vạc, bọn họ vô cùng căng thẳng.

Làm như này rất có thể chủ tử sẽ bị bỏng chết.

Tuy Dạ Mặc Uyên bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy cơ thể hắn cũng căng cứng.

Cuối cùng cũng tiến vào trong vạc, không hề ập đến cơn đau rát như trong dự tính, mà thay vào đó là chút ấm áp lâu lắm không có.

Thanh Phong và Giáng Tuyết mở to mắt, ngây ngốc nhìn vạc nước sôi sùng sục nhanh chóng đóng thành băng sau khi Dạ Mặc Uyên bước vào.

Việc này…

Làm sao có thể như vậy?

Cố Thanh Hy bực bội nói: “Còn ngây ra đó làm gì, cho lửa to lên, muốn để chủ tử nhà các ngươi chết cóng sao?”

Mặc dù còn nhiều nghi ngờ, nhưng Thanh Phong, Giáng Tuyết vẫn bảo nhau thêm củi thêm lửa.

Nhưng bất kể bọn họ thêm bao nhiêu củi lửa, cũng không thể làm tan hết băng trong vạc.

Dạ Mặc Uyên thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đã đánh cược đúng.

Người phụ nữ này thực sự không hại hắn.

Hắn bị trúng hàn độc, từ khi sinh ra chỉ có thể cảm nhận được giá lạnh, chưa từng biết ấm áp là như nào.

Nhưng vừa rồi lúc hắn vào trong vạc, xương cốt tứ chi liền cảm nhận được hơi ấm.

Giáng Tuyết lau đi những giọt mồ hôi nóng hổi, nghiêng đầu hỏi Cố Thanh Hy: “Cố tiểu thư, không thể làm tan băng được, phải làm thế nào bây giờ?”

“Có thể làm thế nào, tiếp tục thêm củi lửa thôi”, Cố Thanh Hy ngáp dài, cơn buồn ngủ ập đến, dứt khoát nằm bò lên bàn ngủ thiếp đi.

Khóe miệng Giáng Tuyết giật giật, không quan tâm đến sức nóng, không ngừng thêm củi, cố gắng cho lửa cháy to nhất có thể.

Nhiệt độ bên ngoài cực cao, đặc biệt là Thanh Phong và Giáng Tuyết, bởi vì liên tục thêm củi, nóng tới mức mồ hôi chảy đầm đìa, khuôn mặt khôi ngô đỏ bừng.

Mặc dù những tảng băng trong vạc đã tan chảy, nhưng hiệu quả rất nhỏ.

“Bịch…”

Một tiếng đập bàn giận dữ vang lên, khiến Cố Thanh Hy giật mình tỉnh giấc.

Nàng dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, hỏi: “Trời sáng rồi sao?”

Tính khí của Giáng Tuyết tốt hơn Thanh Phong, nếu không cũng tức đến không chịu nổi rồi.

Hắn ta nói từng câu từng chữ: “Băng trong vạc của chủ tử đã tan hết rồi”.

Chữa bệnh cho chủ tử mà có thể ngủ quên giữa chừng, gan của người phụ nữ này sao có thể lớn như vậy?

Cố Thanh Hy vừa mở mắt đã thấy Thanh Phong tức giận bừng bừng trừng mắt nhìn mình, những giọt mồ hôi nóng hổi như hạt đậu tuôn ra như mưa.

Dạ Mặc Uyên cũng đầy sát khí.

Nàng ngượng ngùng cười: “Đây chẳng phải là vì chữa bệnh cho ngài ấy mệt quá, chẳng may ngủ gà ngủ gật thôi sao”.

Cạn lời.

Nàng ta chỉ động mồm mép, cái gì cũng không làm, mệt cái gì chứ?

Cố Thanh Hy kiểm tra nhiệt độ trong vạc, lạnh đến mức tay nàng đông cứng lại.

“Chậc chậc chậc, thực sự không biết những năm này sao ngài chưa chết vì lạnh”.

“Cố tam tiểu thư”, Thanh Phong cảnh cáo.

“Hét lớn như thế làm gì, ta đâu có điếc, cầm bột thuốc này rắc một vòng quanh mép vạc, rồi đổ hết rắn độc, bọ cạp kia vào”.

“Cái gì...không phải giết chết rồi mới làm thuốc sao? Đây đều là những con vật còn sống đó”, chẳng may cắn chủ tử thì sao?

“Không sống ta mới không cần, nhanh lên, lát nữa lại đóng băng, cho dù các ngươi bắt thêm bao nhiêu rắn độc cũng vô dụng”.

“Chủ tử…”

Hai người bọn họ làm sao dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, đều nhìn Dạ Mặc Uyên chờ hắn chỉ thị.

Ánh mắt Dạ Mặc Uyên u ám, khẽ nói: “Làm đi”.

Thanh Phong, Giáng Tuyết lại lau mồ hôi.

Lần này là mồ hôi lạnh.

Lúc đổ những con vật có nọc độc như rết nhện vào, răng bọn họ run cầm cập, vô cùng căng thẳng.

Những con vật có nọc độc vừa đổ vào trong, chúng chỉ chậm chạp bò trong vạc, không cắn Dạ Mặc Uyên, thậm chí còn sợ hãi tránh né Dạ Mặc Uyên.

Bọn chúng muốn rời khỏi vạc, lại có vẻ sợ bột thuốc trên mép vạc, nên chỉ có thể lo lắng bất an bò quanh.

Thanh Phong, Giáng Tuyết đợi một lúc lâu, cũng không có con nào cắn chủ tử của mình, trái tim căng thẳng mới được thả lỏng.

Cố tam tiểu thư cũng xem như có chút đáng tin cậy, bằng không nếu những con vật có nọc độc này cắn chủ tử, bọn họ thực sự không biết phải làm sao.

“Ngẩn người ra đấy làm gì, đưa bát thuốc kia cho chủ tử nhà ngươi uống”.

Cố Thanh Hy ngồi bắt chéo chân, lười nhác ra lệnh.

Giáng Tuyết bưng thuốc đến.

Dạ Mặc Uyên liếc nhìn bát thuốc đen như mực, khẽ nhíu mày, một hơi uống cạn.

“Bộp…”

Cố Thanh Hy ném một miếng mứt hoa quả qua, ngáp nói: “Ăn một miếng mứt hoa quả, trong miệng sẽ không còn vị đắng, tim cũng không đau nữa”.

Dạ Mặc Uyên bắt lấy, nhìn mứt hoa quả trong tay, trong lòng có chút phức tạp.

Từ khi sinh ra hắn đã mang trong mình chất độc kỳ lạ, từ khi bắt đầu có kí ức hắn đã luôn phải uống thuốc, đời này thứ hắn không thích nhất chính là thuốc.

Không ai biết hắn sợ đắng, đến mẫu phi hắn cũng không biết.

Nhiều năm như vậy, hắn đã quen tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác, vì vậy chưa từng ăn mứt hoa quả.

Người phụ nữ này cho hắn uống thuốc hai lần, lại cho hắn mứt hoa quả hai lần.

Nàng ta...biết hắn sợ đắng sao?

Mặc dù Cố Thanh Hy năm lần bảy lượt khiến hắn tức gần chết, nhưng lúc này trong lòng Dạ Mặc Uyên vẫn có chút cảm tình với Cố Thanh Hy.

Nhưng chút cảm tình này chỉ trong chốc lát.

Bởi vì từ lúc hắn uống bát thuốc đó, lũ côn trùng, rắn và kiến độc đó như nhìn thấy con mồi tranh nhau cắn hắn.

“Hừ…”

Dạ Mặc Uyên đau đớn, giơ tay muốn hất bay những con vật có nọc độc kia đi, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện toàn thân mềm nhũn, thậm chí đến giơ tay cũng không còn sức.

Thanh Phong, Giáng Tuyết sợ hãi, rút kiếm kề lên cần cổ mịn màng của Cố Thanh Hy: “Cô đã làm gì chủ tử?”

Giáng Tuyết liều mạng xông lên, muốn đỡ chiến thần lên.

Cố Thanh Hy nghiêm giọng nói: “Nếu ngươi đỡ ngài ấy lên, ta đảm bảo ngài ấy chắc chắn sẽ không sống nổi qua đêm nay”.

Một câu nói khiến tay Giáng Tuyết không ngừng run rẩy.

Hắn ta đỡ lên cũng không được.

Không đỡ lên cũng không xong.

Chỉ có thể ngây ra tại chỗ.

“Cô cố tình mưu hại chủ tử đúng không?”, Thanh Phong lớn tiếng mắng nhiếc.

“Ngươi có hiểu lấy độc trị độc, thúc đẩy tuần hoàn máu không hả, nếu không có những con vật có nọc độc này, máu độc trên người ngài ấy sao có thể hết được?”

Thanh Phong, Giáng Tuyết như hiểu mà không phải hiểu, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hy một cách cảnh giác.

Dạ Mặc Uyên cắn răng chịu đựng từng cơn đau dữ dội, từ kẽ răng thốt ra một câu: “Thả nàng ta ra”.

“Chủ tử…”

Dạ Mặc Uyên nhắm mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play