*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Phong đã bị hắn ta hại thảm.

Hoa Khởi La huơ huơ tay trước mặt Lược Ảnh, do dự hỏi: "Chẳng lẽ hắn ta bị câm điếc nên không trả lời được?"

Cố Thanh Hy ăn hết miếng lương khô cuối cùng rồi đứng dậy, phủi phủi y phục rồi nhàn nhạt nói: "Hắn ta không câm điếc, chỉ là hắn ta không thích nói chuyện mà thôi".

Advertisement

"A... kẻ này thật kỳ quái. Này, bổn cô nương hỏi ngươi, tại sao ngươi lại muốn giết Hy tỷ tỷ của ta, là kẻ nào phái ngươi đến giết tỷ ấy?"

Advertisement

im lặng…

Ngoại trừ tiếng lá cây xào xạc thì không có bất cứ âm thanh nào phát ra.

"Này, ngươi bị điếc sao? Ta hỏi ngươi tại sao ngươi lại đuổi giết Hy tỷ tỷ? Nếu như ngươi không trả lời thì ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ".

Lại là sự im lặng, Lược Ảnh như người gỗ, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Hoa Khởi La.

Phù Quang cau mày xen vào: "Chủ nhân, hay là để thuộc hạ bắt hắn ta về thẩm tra, buộc hắn ta phải khai ra chủ mưu đằng sau!"

Cố Thanh Hy đưa tay nhéo khuôn mặt thanh tú non nớt của hắn ta rồi cười nói: "Cho dù ngươi có đánh chết hắn ta thì hắn ta cũng sẽ không hé răng nửa lời".

Phù Quang đỏ mặt, có chút xấu hổ, hắn ta muốn gạt tay Cố Thanh Hy ra nhưng lại quá ngượng ngùng.

Cuối cùng hắn ta chỉ có thể nhanh chóng lui về phía sau một bước, ngượng ngùng nói: "Nếu chủ nhân không có việc gì nữa vậy thì thuộc hạ đi trước".

Không đợi Cố Thanh Hy đáp lại, Phù Quang đã biến mất.

"Hy tỷ tỷ, hắn ta không chịu nói chuyện, phải làm sao bây giờ? Cũng không thể thả hắn ta đi được".

"Không phải Tiểu Lộ nói Ma chủ đã mang Sở hậu an toàn rời khỏi Thiên Phần tộc sao, chúng ta không biết hắn cùng Diệp Phong có quan hệ như thế nào nhưng có lẽ Sở hoàng Sở hậu biết".

"Vậy ý của cô là bây giờ chúng ta đi tìm Sở hậu sao?"

"Đúng vậy, vừa hay Sở hoàng Sở hậu còn đang ở Dạ quốc, chúng ta không cần phải đến Sở quốc để tìm bọn họ".

“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi mau”, Tiêu Vũ Hiên ngay lập tức kéo Lược Ảnh bị điểm huyệt lên ngựa, sau đó nhìn mấy người Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy lấy lòng cười nói: "Khởi La muội muội, muội là một tiểu cô nương mà lúc nào cũng phải theo ta chịu cảnh màn trời chiếu đất, ta nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng, chi bằng muội trở về Dạ vương phủ chờ ta, ta xử lý xong việc rồi sẽ về Dạ vương phủ tìm muội".

Hoa Khởi La xua tay nói: "Ôi trời, nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Hoa Khởi La ta cũng không phải là một nữ nhân yếu đuối. Hy tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng, chỉ cần có ta ở đây thì ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương tỷ, kẻ này cũng đừng mơ tưởng tiếp tục động tới tỷ".

"Muội nói xem, đã lâu như vậy muội chưa trở về, Bạch tỷ tỷ nhất định rất lo lắng, hay là muội trở về báo tin an toàn trước sau đó mới quay lại tìm ta".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play