Lúc Cố Thanh Hy tới học viện Hoàng gia thì trời đã sáng trưng, học sinh trong học viện nhìn thấy nàng đều xì xào bàn tán.
“Nhìn kìa, đó không phải chính phi Cố Thanh Hy của chiến thần sao? Bao lâu nay nàng ta không tới học viện Hoàng gia học tập, sao tự dưng hôm nay lại đến?”
“Nàng ta tốt số, được làm chính phi của Dạ vương, nếu là người khác thì đã bị học viện Hoàng gia đuổi học lâu rồi”.
Advertisement
“Đúng đó, học viện Hoàng gia là nơi nào chứ, nàng ta muốn thì tới, muốn nghỉ là nghỉ được chắc”.
“Quan tâm việc nàng ta bị đuổi hay không làm gì, đi hỏi phần sau của câu chuyện lần trước như thế nào mới là quan trọng nhất”.
Advertisement
Một câu nói đã khiến không ít người bừng tỉnh.
Cố Thanh Hy vừa bước vào học viện liền bị vây kín, bọn họ ai cũng hỏi nàng kết cục của Dương Sở Nhược là gì.
Nàng tức giận đáp: “Chết rồi. Tất cả đều chết. Nam chính nữ chính chết, nữ phụ cũng thế nốt”. .
||||| Truyện đề cử:
Chiến Thần Trấn Quốc |||||
“Chết hết? Sao lại thế được? Nữ chính Dương Sở Nhược vẫn chưa báo thù mà”.
Cố Thanh Hy nhún vai: “Nếu các người thấy kết cục không hay thì tự đi mà viết”.
Đám người kia vẫn không ngừng gặng hỏi, Cố Thanh Hy muốn rời khỏi vòng vây của bọn họ nhưng lại bị quây kín xung quanh, cũng may là đột nhiên có một nhóm thị vệ xuất hiện, vừa đấm vừa xoa, xua đám học sinh đi.
“Lão đại, đúng là cô rồi. Ta còn tưởng mình hoa mắt nữa chứ. Mấy ngày qua cô đi đâu vậy, bọn ta nhớ cô muốn chết hà”.
“Lão đại, gặp được cô vui quá, sau này cô tiếp tục đến học viện Hoàng gia học tập nhé”.
Liễu Nguyệt và Vu Huy ở đằng xa chạy vội tới, nở nụ cười tươi rói trên môi.
Nhìn thấy bọn họ, lông mày nhíu chặt của Cố Thanh Hy mới hơi giãn ra.
“Hai thằng nhóc các ngươi gần đây sao rồi? Chắc chắn đã bị Thượng Quan phu tử phạt không ít nhỉ?”
“Sau khi lão đại rời đi tới giờ, Thượng Quan phu tử cũng xin nghỉ luôn, lâu lắm rồi không tới dạy nữa”.
Trong lòng Cố Thanh Hy thoáng giật mình: “Thượng Quan phu tử xin nghỉ? Nghỉ làm gì?”
Nàng nhớ là hình như Thượng Quan phu tử không có người thân nào, mà cũng chẳng mắc bệnh gì thì phải?
“Bọn ta cũng không rõ lắm, phía học viện chỉ nói là Thượng Quan phu tử muốn đi du lịch nên xin nghỉ một thời gian, chứ không thông báo cụ thể. Lão đại, cô không biết đâu, nhóm phu tử sắp phát điên luôn rồi, bởi vì đám thiên kim tiểu thư và cả Đương Đương công chúa ngày nào cũng gặng hỏi họ câu “Lúc nào Thượng Quan phu tử về” khiến các vị phu tử khác thảm lắm luôn”.
Liễu Nguyệt cười trên nỗi đau của người khác, Vu Huy cũng khua tay múa chân nói: “Theo ta ấy, tốt nhất Thượng Quan phu tử đừng bao giờ quay về đây. Hắn ta vừa về thì toàn làm phiền lão đại thôi, ngay cả bọn ta cũng bị liên lụy theo. Hiện giờ hắn ta không tới, cô không biết bọn ta thấy nhẹ nhàng nhường nào đâu”.
“Vui nhất chính là chuyện vì không gặp được Thượng Quan phu tử mà ngày nào đám thiên kim tiểu thư đó cũng ủ ê buồn bã cứ như bản thân bị bỏ rơi ấy, trông mà sảng khoái ghê luôn. Chậc chậc, nghĩ lại dáng vẻ giả vờ giả vịt trước kia của bọn họ lúc ở trước mặt Thượng Quan phu tử, ta chỉ muốn ọe ngay ra đây”.
Cố Thanh Hy hỏi: “Vậy Cố Sơ Vân thì sao?”
“Cố Sơ Vân? Ngày nào nàng ta cũng tới học viện học á”.
“Ngày nào cũng tới?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT