Hắn tìm mãi mà thấy Cố Thanh Hy nên muốn tới xem thử nơi Cố Thanh Hy sống từ nhỏ trông thế nào, chẳng ngờ lại nhìn thấy cảnh này.
“Người không phải là hoàng đế sao? Cưới tỷ ấy chẳng phải được rồi à?”
Cố Thanh Hy đang cười nhưng gương mặt lại hiện lên vẻ suy tư.
Advertisement
Cố Sơ Vân là người thế nào, sao nàng ta có thể tắm rửa giữa ban ngày như vậy chứ!
Dạ Hoàng đến phủ Thừa tướng, phủ Thừa tướng dĩ nhiên sẽ ồn ào rầm rộ, Cố Sơ Vân không ra đón cũng thôi đi, còn mở cửa sổ tắm? E là cố ý mở rồi!
“Trẫm lại chẳng phải quân vương háo sắc, phi tử trong hậu cung của trẫm đã nhiều lắm rồi, sao có thể nạp thêm nàng ta nữa?”
Advertisement
Quan trọng nhất là tỷ muội hai người không hòa thuận, nếu hắn nạp Cố Sơ Vân làm phi, sau này Cố Thanh Hy còn vào trong cung nữa sao?
“Cố Sơ Vân tỏ vẻ đáng thương, mắt ngân ngấn nước nói cái gì mà đã mất sự trong trắng, còn không bằng chết đi. Ngươi nói xem, trẫm tốt xấu gì cũng là ngôi cửu ngũ chí tôn, muốn phụ nữ nào mà chẳng có, sao có thể đi nhìn trộm nàng ta tắm chứ”.
Dạ Hoàng hơi ngượng gãi đầu: “Nhưng trẫm là quân vương một nước, nếu chuyện hoang đường này truyền ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ trở thành trò cười cho dân chúng”.
“Thế nên Cố Sơ Vân cầu khẩn người ban hôn với Tiêu Vũ Hiên, người bèn thuận nước đẩy thuyền đồng ý?”
“Chuyện này… xem như là thế”.
Khi hắn đang nghĩ làm sao để thoát khỏi Cố Sơ Vân thì nàng ta lại chủ động cầu xin tứ hôn, dĩ nhiên đây là điều hắn cầu còn không được, lập tức hạ thánh chỉ ban hôn.
Cố Thanh Hy đứng lên, phủi phủi chiếc váy đã nhăn lại: “Ta hiểu rồi”.
Dạ Hoàng vui mừng, nhích cái ghế đến cạnh Cố Thanh Hy: “Nếu ngươi đã hiểu, vậy cũng nên thông cảm cho nỗi khổ của trẫm, trẫm không thể thu hồi hôn sự này”.
“Ta hiểu rồi, muốn người thu hồi thánh chỉ ban hôn thì chẳng khác nào thông báo với thiên hạ, người đường đường là Hoàng đế một nước mà lại nhìn lén nhị tiểu thư phủ Thừa tướng – Cố Sơ Vân tắm rửa, làm nhục người ta xong lại cảm thấy người ta không còn trinh trắng nên ban tặng Cố Sơ Vân đã không còn tấm thân ngọc bích cho Tiêu Vũ Hiên, vì Tiêu Vũ Hiên cũng là con cháu nhà quyền quý nổi tiếng trong thành Đế Đô, chỉ xem trọng nhan sắc, không xem trọng phẩm đức”.
Nói rồi Cố Thanh Hy phóng khoáng đi khỏi Ngự hoa viên.
Dạ Hoàng lảo đảo suýt nữa ngã xuống ghế.
Hắn hoảng hốt sắc mặt trắng bệch, vội ngăn Cố Thanh Hy lại: “Không đúng, có phải ngươi nghe không rõ lời trẫm nói vừa rồi không?”
“Ta nghe rất rõ mà”.
“Vậy ngươi còn muốn nói với thiên hạ làm chi, ngươi làm thế chẳng phải hủy hoại danh tiếng của trẫm sao?”
“Kỳ lạ thật, ta đến tìm người vốn là muốn nhờ người hủy bỏ thánh chỉ ban hôn. Chỉ cần người chịu thu hồi thánh chỉ, ta làm gì phải đi nói với thiên hạ, một hoàng đế đi nhìn lén người ta tắm, chuyện này có lợi gì với ta?”
Cố Thanh Hy cố ý lớn giọng nói câu một hoàng đế nhìn lén người ta tắm.
Giọng nói khá lớn gần như cả Ngự hoa viên đều có thể nghe được.
Dạ Hoàng chỉ ước gì có thể bịt miệng nàng lại.
“Ngươi nhỏ tiếng một chút, sao còn la to như thế, cả hoàng cung đều biết chuyện này mất”.
“Được rồi, vậy người thu hồi thánh chỉ đi”.
Dạ Hoàng vừa hối hận vừa tức tối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT