Nghe mấy lời này, sao hắn lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ?
Dạ Hoàng đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp: “Nếu… nếu ngươi không muốn ở bên chiến thần, trẫm có thể… có thể nghĩ cách cho các ngươi hòa li”.
Advertisement
“Miễn đi, người muốn giúp ta thật thì thu hồi thánh chỉ ban hôn kia! Nếu không làm được thì cho ta một lý do, đừng nói vài câu kiếm cớ qua loa, ta không phải trẻ lên ba”.
Advertisement
Người đứng bên cạnh nghe thế thì đều run rẩy.
Dù Dạ Vương phi có chiến thần làm chỗ dựa thì cũng không nên nói năng với Hoàng thượng như thế chứ!
Trong mắt nàng còn có Hoàng thượng không vậy?
“Chuyện này… Cố Thừa tướng đến xin trẫm nhiều lần, trẫm đã đồng ý với ông ta rồi”.
“Đây không phải là lý do! Hoàng thượng, tình cách người ra sao, đừng tưởng ta không biết”.
“Ngươi hỗn xược! Cố Thanh Hy, ngươi dám nói chuyện với ta như vậysao!”
Cố Thanh Hy lười nhác cầm trái cây trên bàn lên ăn, cặp mắt ươn ướt nhìn hắn.
Trong mắt không hề có sự sợ hãi, chỉ toàn giễu cợt.
Dạ Hoàng vừa tức vừa giận.
Tức là vì Cố Thanh Hy chẳng chừa lại chút thể diện nào cho mình, bên cạnh còn biết bao kẻ hầu người hạ đang nhìn mà.
Còn giận là bởi Dạ Quốc vừa trải qua một trận chiến, nếu Dạ Mặc Uyên lại khởi binh làm phản, hắn không đánh lại, chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống.
Dạ Hoàng nói: “Các ngươi lui hết xuống đi! Không có lệnh của trẫm, không ai được phép đến gần, tối nay trẫm phải nghe Dạ Vương phi kể hết câu chuyện”.
“Vâng…”
Mọi người đều biết trong trường hợp này, Hoàng thượng không dám làm gì với Dạ Vương phi, họ lại dám làm sao? Xem ra sau này gặp Dạ Vương phi, họ vẫn nên tránh đi thì hơn.
“Hôm đó… hôm đó trẫm bất cẩn nhìn thấy Cố Sơ Vân… tắm… tắm…”
“Tắm rửa? Người đẹp bước ra bồn tắm? Sau đó làm nhục tỷ ấy?”
“Không hề, trẫm vô tình nhìn thấy thôi! Một tiểu thư thiên kim mà lại tắm ngoài trời giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa còn không đóng cửa sổ”.
“Ở phủ Thừa tướng?”
“Ừ… ừ”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT