*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trận so tài này không được tính, phó tộc trưởng, thái thượng trưởng lão, chúng ta yêu cầu đấu lại”.

<

Ma chủ thong dong và điềm tĩnh vuốt mái tóc đen nhánh của mình, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười điềm nhiên: “Thua thì là thua thôi, chẳng lẽ Thiên Phần tộc không thể chịu thua một nữ…”

Còn chưa dứt lời, ma chủ đã sững người.

Advertisement

Bởi vì tay Tống Ngọc đang nắm chặt thứ gì đó.

Hắn ta nhanh chóng buông lỏng bàn tay, hóa ra trong đó là dải dây buộc tóc màu trắng của Cố Thanh Hy và một nhúm tóc nhỏ.

Hiện trường lập tức im phăng phắc.

Cố Thanh Hy đốt tay áo của hắn ta, đốt tóc mai của hắn ta, cũng cắt được một nhúm tóc của hắn ta.

Nhưng Tống Ngọc cũng lấy được dây buộc tóc và tóc của nàng.

Trận đấu này vốn là hòa nhau, không ai chiếm được phần hơn của người kia.

Vả lại đã qua bảy chiêu rồi.

Tống Ngọc có thể đáp trả bất cứ lúc nào, không còn bị động như trước nữa.

Tình thế cực kỳ bất lợi với Cố Thanh Hy.

Người của Thiên Phần tộc ào ào hô lên, chỉ có Tịch Thấm và những người kia im lặng.

Tống Ngọc mỉm cười dịu dàng và nho nhã: “Cô nương, đắc tội rồi”.

Khóe miệng Cố Thanh Hy khẽ nhếch lên, đôi môi đỏ mấp máy: “Nếu ngươi không muốn đắc tội ta, chi bằng cho ta một ân tình, cứ chịu thua ta là được”.

Tống Ngọc sững người.

Hắn ta chỉ khách sáo đôi câu, không ngờ da mặt nàng dày đến vậy, thậm chí ép hắn ta nhận thua ngay trước mặt mọi người.

Nữ nhân này không hề để tâm tới hình tượng của mình sao?

Một bộ phận đệ tử Thiên Phần tộc càng nhìn Cố Thanh Hy càng thấy khó chịu.

“Đây là dạng nữ nhân gì vậy, tại sao nàng ta vô liêm sỉ thế, đến cả những lời như này cũng nói ra được, không có giáo dưỡng gì hết”.

“Chát…”

Tên đệ tử kia vừa mới nói xong, khóe miệng đã đón nhận một cái tát trời giáng, thậm chí hai chiếc răng và máu cũng văng ra, đau đến mức hắn ta la lên oai oái.

Đám đông trợn mắt nhìn Dạ Mặc Uyên với vẻ bực bội, sát khí tỏa ra.

“Dạ Mặc Uyên, ngươi dám khinh thường trận đấu này?”

Dạ Mặc Uyên phì cười, thái độ vô cùng khinh bỉ: “Bản vương đã can dự tới trận đấu của họ chưa?”

“Điều này…”

“Một số kẻ nào đó mồm miệng thối quả, bản vương không ngại giúp hắn ta tẩy rửa”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play