Dạ Mặc Uyên nói: “Nàng thật sự muốn chìa khóa hình ngôi sao như vậy?”

<

“Muốn!”

“Bắt buộc phải có?”

Advertisement

“Bắt buộc phải có!”

Nàng đến đây là để chìa khóa hình ngôi sao, nếu không lấy được chìa khóa ngôi sao thì nàng đến đây làm gì?

“Tìm đường ra trước, sau khi tìm được, ta lấy giúp nàng”.

Cố Thanh Hy cảm kích nhìn Dạ Mặc Uyên.

Sau một hồi dò dẫm, cuối cùng họ đã tìm được một chỗ lõm.

Điểm lõm có hình dạng giống vẻ ngoài núi Kiếm Hình, Cố Thanh Hy lấy dao găm ra rồi dùng mắt ra hiệu cho Dạ Mặc Uyên và ma chủ, ý bảo ma chủ để ý đến Ôn Thiếu Nghi, còn Dạ Mặc Uyên giành lấy chìa khóa ngôi sao, nàng mở cánh cửa đá.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, đanh định hành động, một việc khiến mọi người phải kinh ngạc phát sinh, cánh cửa đá bỗng mở ra. Người Băng tộc, Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, Thiên Phần tộc và Đan Hồi cốc ở bên ngoài chạy vào.

Ánh sáng chiếu vào, tiếng hét vang lên.

Hư Không Độc Giác Thú lập tức thức tỉnh.

“Grừ…”

Tiếng gầm giận dữ vang lên, Độc Giác Thú chạy đến.

Tốc độ của nó nhanh như báo săn, móng vuốt mang theo nọc độc nhào tới.

Người Thiên Phần tộc xông đến đầu tiên hưởng ngay một vết cào mang độc của con thú mạnh mẽ, lập tức biến thành vũng máu, ngay cả thi thể cũng không còn nữa.

Mọi người kinh sợ.

Đó là vài vị trưởng lão danh tiếng lừng lẫy của Thiên Phần tộc, trong đó có một vị thái thượng trưởng lão, cứ thế mà chết trong tay Độc Giác Thú.

Nếu không phải Ôn Thiếu Nghi kịp thời kéo ra, chỉ sợ số người Thiên Phần tộc thương vong còn nhiều hơn.

Ôn Thiếu Nghi cũng hơi áy náy, khi Độc Giác Thú nhào đến chỗ trưởng lão Thiên Phần tộc, hắn ta cũng vận công cứu giúp theo bản năng nhưng hắn ta quên mất võ công của mình không thể làm gì được ở đây, cuối cùng mới dựa vào tốc độ linh hoạt để kéo họ ra.

“Grào…”

Độc Giác Thú lại gầm gừ một tiếng, động tác không thay đổi, tiếp tục vào về phía trưởng lão Thiên Phần tộc và Bạch Cẩm.

“Sao võ công của ta lại biến mất hết rồi?”

“Võ công của ta cũng thế, không vận nổi một chút chân khí”.

Các trưởng lão Thiên Phần tộc không kịp phản ứng lại bị cào trúng rồi biến thành vũng máu.

Bạch Cẩm thuận thế lăn ra, Tịch Thấm vừa kéo vừa vung tấm vải đỏ kéo Bạch Cẩm ra mới cứu được nàng ta một mạng.

Gặp phải Hư Không Độc Giác Thú cấp bảy, người ta né còn không kịp, Cố Thanh Hy híp mắt, thế mà nàng lại… lao đến chỗ Hư Không Độc Giác Thú.

“A Hy…”

“Tỷ à…”

“Cố cô nương…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play