“Là Hư Không Độc Giác Thú”, Ôn Thiếu Nghi hoảng sợ, muốn rời khỏi nhưng đã không kịp nữa rồi.
<
Dạ Mặc Uyên và ma chủ ăn ý bảo vệ Cố Thanh Hy ở sau lưng, ma chủ cảnh giác nhìn chằm chằm Hư Không Độc Giác Thú, Dạ Mặc Uyên thì tìm kiếm lối ra.
Advertisement
Cố Thanh Hy khẽ hỏi Tiểu Cửu Nhi.
“Hư Không Độc Giác Thú là cái gì?”
Vì sao nàng cảm thấy hơi thở này cực kỳ giống Ma Long cấp bảy trên núi Hồ Lô Huyết?
Quái thú này, sẽ không phải cũng là một con cấp bảy đấy chứ?
Đầu lưỡi Tiểu Cửu Nhi run lẩy bẩy, lần đầu tiên thấy nó lộ vẻ hoảng sợ như này: “Hư Không Độc Giác Thú sinh sống trong hư không, nơi chúng ta đang ở bây giờ chính là một vùng hư không, cho dù là người có võ công cao dường nào, chỉ cần ra tay trong này, võ công bọn họ sử dụng đều sẽ hóa thành hư vô, giống như một cục bông không có sức lực”.
“Cho nên, ý của ngươi là, nếu đánh nhau ở chỗ này, chúng ta sẽ rất thiệt thòi, bởi vì chúng ta chẳng khác nào mất hết võ công, mà nó vẫn còn đầy đủ võ công?”
“Không… không khác là bao”.
“Có thể nhìn ra nó là cấp mấy không?”
“Cấp… cấp bảy…”
Đồng tử Cố Thanh Hy co rụt lại, cuối cùng cũng biết vì sao ba tên không sợ trời, không sợ đất kia lại lộ vẻ nặng nề nghiêm trọng như vậy.
Nàng cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ dáng vẻ Độc Giác Thú trước mặt.
Nhưng nơi này quá tối, nàng chỉ có thể loáng thoáng thấy phía trước có một bóng mờ mờ khổng lồ.
Bóng mờ kia giống như một con trâu đồ sộ, toàn thân mập mạp, trên đầu chỉ mọc ra một cái sừng, hàm răng sắc nhọn, trông vẻ còn sắc nhọn hơn răng sói vô số lần.
Lại nhìn bóng mờ này, cao chừng hơn mười mét, trước mặt Hư Không Độc Giác Thú, bọn họ nhỏ yếu giống như con sâu cái kiến.
Hư Không Độc Giác Thú di chuyển loạn xạ không quy luật, nếu như không phải nó đang nhắm mắt thì bọn họ gần như đều cho rằng Độc Giác Thú đã phát hiện ra mình.
Dạ Mặc Uyên nhỏ giọng nói: “Muốn sống thì động tác phải nhẹ nhàng chút, tìm đường ra trước đã”.
Người ở chỗ này đều là kẻ thông minh, sao có thể không rõ là một khi Độc Giác Thú tỉnh dậy, bọn họ phải đối mặt với nó, kết cục sẽ là lành ít dữ nhiều, trước mắt chỉ có thể rời đi.
Cố Thanh Hy sờ soạng tìm kiếm lối ra, một đốm sáng nào đó chợt lóe lên, nàng liếc mắt thì phát hiện trên cổ Độc Giác Thú có treo một chiếc chìa khóa hình ngôi sao.
Má nó…
Không ngờ chìa khóa hình ngôi sao lại ở trên thân Độc Giác Thú.
Cố Thanh Hy không biết nên vui hay nên buồn.
“Hai người có cách nào lấy chìa khóa hình ngôi sao trên cổ Độc Giác Thú giúp ta không?”
Ma chủ thoáng nhìn rồi nói: “Chỉ là một chiếc chìa khóa thôi, không cần thiết phải mạo hiểm tính mạng của mình”.
Dường như Ôn Thiếu Nghi đã hiểu ra điều gì, đôi mắt lặng lẽ xoay chuyển, có vẻ hắn ta đang nghĩ xem nên cướp chìa khóa hình ngôi sao trên thân Độc Giác Thú thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT