Cố Thanh Hy muốn đi theo tiếng khóc, nhưng lỡ như đi tìm theo tiếng khóc, có thể nàng sẽ bị lạc đường trong cấm địa này.

Nàng chỉ có thể kìm nén nghi hoặc trong lòng, tiếp tục đi về phía trước.

Ngay khi sắp tuyệt vọng, cuối cùng Cố Thanh Hy cũng thoát ra được.

Đây là một đài đá khổng lồ.

Trên đài đá là một thanh kiếm rất to và sắc bén với một nửa thân đã rút ra khỏi vỏ, đầu kiếm hướng lên trên, dường như muốn chọc thủng bầu trời. Còn chưa tiến lại gần, nàng đã cảm nhận được khí thế hung sát khủng khiếp tỏa ra xung quanh nó.

Ở chính giữa của thanh kiếm có chín sợi xích to như miệng bát được thả từ trên xuống, trên mỗi sợi xích xuất hiện phù văn chi chít, mỗi một phù văn được truyền tục qua hàng ngàn năm mà vẫn tỏa sáng lấp lánh, khí thế rất đáng sợ.

Cố Thanh Hy có cảm giác.

Từng dòng phù văn trên chín sợi xích này không hề đơn giản, bởi vì phù văn không chỉ lấp lánh ánh sáng màu vàng kim mà còn chuyển động nữa.

Bên cạnh đài đá là một vũng dung nham Huyết Hải khổng lồ.

Nhiệt độ của dòng dung nham này cực cao, thỉnh thoảng còn trào lên thành từng đợt sóng, Cố Thanh Hy đổ mồ hôi như tắm vì hơi nóng.

Nàng dè dặt tiến về phía trước, luôn luôn nhìn xung quanh với vẻ dè chừng.

Nơi này im phăng phắc, ngoại trừ âm thanh sôi sùng sục của dòng dung nham thì không còn tiếng động nào khác, đến cả tiếng gào khóc thê thảm ban nãy cũng mất luôn, không biết có phải vì sợ quấy rầy tới sinh linh nào đó ở nơi này hay không.

“Lạ ghê, tại sao Đan Hồi cốc lại có dung nham Huyết Hải? Vả lại còn rộng như thế này”.

Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn dòng nham thạch.

Đột nhiên, dòng nham thạch đang sục sôi bỗng bình tĩnh hẳn, từng hình ảnh lần lượt xuất hiện.

Cơ thể Cố Thanh Hy không khỏi run lên, nàng trợn to đôi mắt trắng đen rõ ràng, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên dung nham.

Bên trong hình ảnh đó, nàng và Dạ Mặc Uyên ôm hôn thắm thiết, hẹn thề sinh tử, yêu đến mức đến chết cũng không rời.

Hình ảnh thay đổi, nàng và Dạ Mặc Uyên chấm dứt, nàng vung kiếm đâm chết Dạ Mặc Uyên, sau đó lảo đảo rời đi.

Cố Thanh Hy nghi hoặc.

Tại sao bên trong hồ máu lại xuất hiện những hình ảnh này.

Hơn nữa hình ảnh nào trông cũng rất chân thực, như thể sau này sẽ thực sự xảy ra vậy.

Không đợi này chấn động xong, hình ảnh trên dung nham đã thay đổi.

Vì cứu Ngọc tộc, nàng dùng bản thân làm thuốc, đào lấy giọt máu nơi trái tim, sau cùng tự khiến mình chết thảm, tất cả con dân của Ngọc tộc vây quanh thi thể của nàng mà khóc lóc thảm thiết.

Còn cả Dịch Thần Phi, sau khi mái tóc đen nhánh của Dịch Thần Phi bạc hết, hắn ta nhảy vào lò luyện đan, dùng thân thể của chính mình giúp nàng luyện đan dược, sau khi chết đi, đến cả một khúc xương cũng không chừa lại.

“Tách…”

Nước mắt của Cố Thanh Hy lăn qua khóe mắt.

Nàng giơ tay, chạm vào lồng ngực mình, trái tim ở nơi đó không ngừng đập thình thịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play