Câu nói này được thốt ra đồng nghĩa với việc không hề chừa lại thể diện cho ma chủ rồi.
Các đan sư lần lượt nối đuôi nhau tiến vào, Cố Thanh Hy báo danh trong đại hội luyện đan, tất nhiên cũng có mặt trong số đó.
Nàng trà trộn vào trong nhóm đan sư.
Cho dù nàng dùng mạng che mặt, thay quần áo của đan sư Đan Hồi cốc, nhưng vẫn bị Ôn Thiếu Nghi, Dạ Mặc Uyên, ma chủ và Nạp Lan Lăng Nhược phát hiện ra.
Ma chủ đang định phát tác thì trông thấy Cố Thanh Hy, bao nhiêu sự chú ý bị hút đi hết.
“Tiểu tỷ tỷ…”
Ma chủ mừng rỡ hô lên, đang định chạy tới tìm Cố Thanh Hy.
Thế nhưng Dạ Mặc Uyên đã đi trước một bước, Cố Thanh Hy bị lôi tới vị trí của hắn.
“Vương phi, nàng làm bản vương tìm kiếm cực nhọc quá”.
Ma chủ giận dữ: “Dạ Mặc Uyên, buông tỷ ấy ra, tỷ ấy là nữ nhân của bổn tọa”.
Nạp Lan Lăng Nhược cưỡng ép đè nén cơn giận trong lòng.
Hắn ta không so đo với đám ngu si này, dù sao A Hy cũng không thích họ.
“Ồ… thế mà bản vương không biết, vương phi trở thành nữ nhân của ma chủ từ bao giờ thế, chi bằng nàng nói rõ cho ta nghe, nếu nàng thực sự vừa mắt với ma chủ, chưa biết chừng bản vương có thể xem xét hòa ly với nàng”.
Dạ Mặc Uyên đang cười, nhưng trong nụ cười đó toàn là ý đồ cảnh cáo.
Cố Thanh Hy ở ngay cạnh hắn, cũng có thể cảm nhận được sát khí lan ra từ cơ thể hắn.
Chỉ cần nàng dám nói một câu khẳng định, nàng dám chắc hẳn, Dạ Mặc Uyên sẽ xé xác nàng ra làm tám mảnh.
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ mau nói cho hắn ta biết đi, tỷ đồng ý gả cho bổn tọa rồi”.
Cố Thanh Hy trợn mắt lườm hắn ta, bĩu môi đáp: “Ngươi ngậm miệng đi, ta đồng ý gả cho ngươi khi nào chứ, đồ chó con không có liêm sỉ này”.
Shh…
Cả hiện trường vang lên âm thanh hít vào thật sâu.
Dạ… Dạ Vương phi gọi ma chủ là gì cơ?
Chó con?
Họ không nghe nhầm chứ?
Lá gan của nàng cũng to quá rồi đấy nhỉ, dám gọi ma chủ là chó con mà mắng cũng vô cùng khó nghe.
Đám đông tưởng rằng ma chủ sẽ nổi cơn lôi đình, không ngờ hắn ta cười hề hề và nịnh nọt như một đứa trẻ ngoan ngoãn: “Hay là ta gả cho tỷ cũng được, tỷ nuôi ta nha”.
“Cút sang một bên, ta nuôi bản thân còn chẳng nổi”.
Ơ ơ ơ…
Nàng dám bảo ma chủ cút…
Nữ nhân này không thiết sống nữa sao.
Điều khiến họ trợn mắt há miệng hơn nữa là ma chủ không hề để tâm, ngược lại còn quấn lấy nàng: “Thế tỷ lấy ta đi, ta nuôi tỷ”.
“…”
Cố Thanh Hy không nhẫn nhịn nổi, chỉ muốn đập hắn ta một trận.
Con chó con này, hắn ta mù hay sao?
Không nhìn thấy mặt mũi Dạ Mặc Uyên sa sầm rồi chắc, nàng còn muốn sống thêm vài năm nữa mà.
Dạ Mặc Uyên nhìn chằm chằm vào nàng đến mức lông tóc của nàng dựng đứng lên, toàn thân chỉ thấy khó chịu.
Cố Thanh Hy có vẻ không đủ tự tin: “À thì… đại hội luyện đan sắp bắt đầu rồi, ta báo danh tham gia đại hội luyện đan, có điều gì có thể đợi khi đại hội luyện đan kết thúc rồi hẵng nói không?”
Không ít người có mặt ở đó cười nhạo nàng.
Nàng tới luyện đan?
Tới gây cười thì đúng hơn đấy.
Nàng tưởng rằng cứ luyện đan là đan sẽ thành hình sao?
“Vương phi của bản vương không cần luyện đan, nếu nàng muốn, bản vương mua cho nàng là được, nhưng nàng phải giải thích rõ ràng cho bản vương, Tư Mạc Phi và Nạp Lan Lăng Nhược kia là thế nào?”
Cố Thanh Hy mấy lần định vùng vẫy nhưng không thoát nổi khỏi sự kìm kẹp của Dạ Mặc Uyên, không khỏi thấy cuống quýt.
“Ta nói rồi, đợi khi nào đại hội luyện đan kết thúc, ta sẽ từ từ giải thích với chàng sau, bây giờ sắp không kịp rồi, chàng mau buông tay”.
“Đùng…”
Hoa Khởi La đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Dạ Mặc Uyên mà quát ầm ĩ: “Cho dù ngươi là phu quân của Cố tỷ tỷ cũng không thể ép Cố tỷ tỷ làm việc mà tỷ tỷ không thích. Nếu ngươi không chịu buông tỷ tỷ ra, ta… ta sẽ dùng Khởi La sát hạ gục ngươi”.
Tất cả mọi người sững sờ.
Băng tộc ra mặt vì Cố Thanh Hy?
Cố Thanh Hy chớp chớp mắt,
Cảm thấy trở tay không kịp.
Hôm qua nha đầu này còn hùng hùng hổ hổ chỉ hận không thể giết nàng luôn.
Vậy mà bây giờ ra mặt giúp nàng, đã vậy một câu hai câu toàn gọi Cố tỷ tỷ, nàng không nằm mơ chứ?
Không đợi đám đông kịp phản ứng, ma chủ đã lao ra đầu tiên.
Hắn ta cứ vung tay là tung tuyệt chiêu, chiêu nào cũng tàn nhẫn, hoàn toàn không nể nang.
Cục diện nhất thời trở nên mất khống chế.
Bất luận là ma chủ hay Dạ Mặc Uyên cũng toàn cao thủ đỉnh cao hiện giờ, họ mà đánh nhau thì toàn bộ Đan Hồi cốc sẽ gặp tai ương, may mà trên sàn diễn võ thiết lập một đại trận, có thể ngăn cản mọi đòn tấn công ở bên ngoài nên các đan sư đang tiến hành thi đấu mới không bị ảnh hưởng.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn bầu trời, Yêu Dã Man Đồ La Trà nở rộ trên không trung cứ như có mắt vậy, đuổi theo Dạ Mặc Uyên mà đánh, nhưng bị Hỏa Long mà Dạ Mặc Uyên ngưng tụ ra nuốt lấy từng mảng.
Hai người chẳng ai nhường ai, càng đánh càng kịch liệt.
Trên trán Cố Thanh Hy như hiện ra ba vạch đen.
Hai người này tuổi Tuất hả?
Mỗi lần gặp mặt là xông vào cắn xé nhau.
Chó còn không đánh nhau dai dẳng như họ.
Thấy thời gian không còn nhiều nữa, cộng thêm việc võ công của Dạ Mặc Uyên và ma chủ người tám lạng kẻ nửa cân chẳng ai làm gì được ai, Cố Thanh Hy chẳng buồn ngó ngàng tới họ, vội vàng chạy tới giữa sàn diễn võ, tìm một cái vạc còn trống, bỏ tất cả dược liệu trong chiếc nhẫn không gian vào rồi khuấy hết lên, cẩn thận nghiền dược liệu.
“Đùng đùng đùng…”
Gạch ngói ở Đan Hồi cốc bay khắp nơi, nện xuống mặt đất hết lần này đến lần khác, tạo nên một hố sâu khổng lồ trên nền đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT