“Thế lực của Tu La Môn lớn như vậy mà, họ cũng không cần thiết phải sợ Thiên Phần tộc chứ”.

“Cũng chẳng thế nói như thế được, môn chủ của Tu La Môn mất tích đã lâu, đến nay không rõ sống chết, đối mặt với Thiên Phần tộc, tất nhiên họ không đủ tự tin rồi, huống hồ lần này người đến đây là phó tộc trưởng và thiếu tộc chủ của Thiên Phần tộc, nghe nói thực lực của hai người đã tiến vào cấp sáu đỉnh phong rồi”.

“Sao cơ? Thực lực của phó tộc trưởng Tư Không cũng đạt đến cấp sáu rồi?”

“Chứ còn gì nữa, nếu không ngươi nghĩ tại sao người ta có thể làm phó tộc trưởng của Thiên Phần tộc”.

“Thế tộc trưởng của Thiên Phần tộc thì sao, thực lực của ông ta đã đạt đến mức nào rồi?”

“Ai mà biết được, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng thấy tộc trưởng của Thiên Phần tộc động thủ, chỉ nghe nói là Thiên Phần tộc thâm sâu khó lường lắm, ở đấy có rất nhiều thái thượng trưởng lão, võ công của người này cao hơn người kia”.

“Dù Thiên Phần tộc lợi hại đến mức nào, Tu La Môn cũng không phải kẻ ăn chay, sao ngươi không nghĩ tới đám thuộc hạ của môn chủ Tu La Môn mà xem, người nào người nấy lợi hại quá mà”.

“Được rồi được rồi, họ lợi hại hay không liên quan gì đến chúng ta đâu, chúng ta cứ xem đại hội luyện dược cho phần mình thôi, liệu có ra được mấy viên đan dược thượng đẳng không nhỉ, để còn nâng cao thực lực”.

“Cũng phải, mục đích chủ yếu của chúng ta đến đây chẳng phải là đấu giá một ít đan dược thượng đẳng mang về sao, lần này có thể nhìn thấy người chấp chưởng của nhiều môn phái ẩn thế lánh đời như vậy, cho dù không đấu giá được đan dược, cũng không thấy tiếc nuối!”

Đám đông Thiên Phần tộc liên tục cười khẩy, cảm thấy vô cùng khinh thường vì Tu La Môn không dám tới tham gia.

Chỉ có ánh mắt của Ôn Thiếu Nghi trở nên thâm trầm, ngón tay vô thức xoay chuyển chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, dường như hắn ta đang suy tính điều gì đó.

Tu La Môn và Thiên Phần tộc đấu đá bao nhiêu năm nay, hắn ta thừa biết bản tính của họ.

Người của Tu La Môn dù biết đối diện với Thiên Phần tộc chỉ có con đường chết nhưng vẫn cắm đầu lao vào, người này ngã xuống thì người kia nối tiếp, không thể nào co cụm như vậy được.

Lần này Tu La Môn trù trừ không tới tham gia đại hội thưởng thức đan dược, chỉ e có mục đích khác.

Ánh mắt chuyển hướng, Ôn Thiếu Nghi và phó tộc trưởng Tư Không đảo mắt về phía vị trí đầu tiên ở bên phải, trên đó viết Ngọc tộc.

Ánh mắt của hai người không khỏi lạnh đi.

Người của Tu La Môn chắc chắn không đến.

Ngọc tộc cũng chậm trễ không chịu xuất hiện, cốc chủ Nạp Lan và những người khác đại khái cũng hiểu rằng người của Ngọc tộc sẽ không đến đâu.

Cũng phải, Ngọc tộc há là thứ mà các môn phái bình thường có thể so bì được. Họ biến mất nhiều năm nay, không nhận được lời mời cũng là điều bình thường.

Hiện giờ chỉ cần sắp xếp xong vị trí cho ma chủ là đại hội thưởng thức đan dược có thể bắt đầu.

Sắp xếp thế nào, cốc chủ Nạp Lan không khỏi thấy đau đầu.

“Cốc chủ, đã đến giờ rồi ạ!”, hạ nhân dè dặt lên tiếng.

“Ma chủ, chừa lại vị trí đầu tiên ở bên phải cho người, có được không?”

“Tất nhiên là không được, bản tọa nói chưa đủ rõ hay sao, bản tọa không thèm ngồi cùng với Dạ Mặc Uyên”.

Cốc chủ Nạp Lan chỉ có thể mặt dày mày dạn mà hỏi: “Dạ Vương, người xem, hay là người có thể...”

“Không thể”.

Không đợi cốc chủ Nạp Lan nói hết câu, Dạ Mặc Uyên đã lạnh lùng cắt ngang, hoàn toàn không hề nể mặt cốc chủ Nạp Lan.

Nạp Lan Lăng Nhược lạnh lùng đảo mắt nhìn Dạ Mặc Uyên rồi quay đầu nói với ma chủ: “Ngoại trừ vị trí đầu tiên bên phải thì chỉ còn lại vị trí thứ hai bên trái thôi, ma chủ, mời tự nhiên. Thời gian tiến hành đại hội thưởng đan đã đến rồi, tại đây có nhiều người như vậy, cũng không thể để mọi người cùng đợi mình ngươi”.

Ma chủ nhún vai: “Thế nên, đây là đạo tiếp khách của Đan Hồi cốc đấy à? Bản tọa cũng đành nói trước nhé, hôm nay nếu Đan Hồi cốc của các ngươi không sắp xếp một vị trí đàng hoàng cho bản tọa, đại hội thưởng thức đan dược cũng chẳng cần tiến hành tiếp đâu”.

Ôi...

Đám đông thoáng chốc sững sờ.

Theo ý của ma chủ, nếu Đan Hồi cốc không sắp xếp cho hắn ta một vị trí vừa ý, hắn ta sẽ đối đầu với người của các thế lực lớn trong thiên hạ sao?

Ma chủ cũng quá ngông cuồng rồi đấy.

Cho dù thế lực của Ma tộc lớn đến đâu, đối đầu với người trong toàn thiên hạ cũng không được lợi lộc gì.

Nhưng ma chủ khí thế hiển lộ, ngạo nghễ nhìn thiên hạ, coi thường quần hùng, nói một câu đầy bá khí.

“Nếu có ai dám giúp Đan Hồi cốc thì chính là đối địch cùng Ma tộc của ta, nếu tất cả các ngươi giúp Đan Hồi cốc, bản tọa sẽ tiêu diệt từng người các ngươi luôn”.

Ngông cuồng...

Quá ngông cuồng rồi...

Các môn phái vừa và nhỏ tất nhiên đều thấy không vui, nhưng không ai dám đứng ra làm con chim đi đầu, chỉ có thể nín nhịn.

Hoa Khởi La bĩu môi, kéo tay áo Bạch Cẩm, tỏ vẻ không vui: “Bạch tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, hắn ta ngông cuồng quá rồi đấy”.

“Không được nói linh tinh, đừng quên mục đích chúng ta tới Đan Hồi cốc lần này”.

Huống hồ nếu Cố Thanh Hy thực sự là thánh nữ của họ thì ma chủ là bằng hữu của thánh nữ, tất nhiên cũng là bằng hữu của họ.

Ma chủ đối địch với thiên hạ, Băng tộc của họ cũng không sợ đối địch với thiên hạ.

Nạp Lan Lăng Nhược siết chặt nắm đấm, cố nén lửa giận đang bùng cháy trong lòng.

Cốc chủ Nạp Lan biết tính cách của hắn ta nên khẽ nói: “Lăng Nhược, ở đây có nghĩa phụ, con cứ sắp xếp cho các đan sư là được”.

Nạp Lan Lăng Nhược dõng dạc hô lên: “Đại hội thưởng đan chính thức bắt đầu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play