“Lửa này nhỏ quá, cho nên ta dùng nội lực nướng, nướng một lát thì bị khét rồi, ta thấy bên trong không cháy, không khét, chắc hẳn có thể ăn”.

Tiểu Cửu Nhi liếc mắt khinh thường.

Đây là nhi tử ngốc của nhà địa chủ hả?

Nửa sống nửa chín thì ăn thế nào? Không sợ tiêu chảy sao?

Mấy ngày mấy đêm không ăn gì, Cố Thanh Hy đã cực kỳ đói bụng, giờ còn có thêm việc Tư Mạc Phi vẫn luôn dùng ánh mắt căng thẳng mà thấp thỏm nhìn nàng.

Nàng thở dài: “Ăn tạm một ít trước đi, sau này nướng nhiều chút thì tự nhiên sẽ biết thôi”.

Sao nàng lại quên mất nhỉ, Tư Mạc Phi hoàn toàn không biết nấu cơm mà!

Cháo tổ yến nấu cho nàng lúc trước mặn không chịu nổi, nàng ăn mà suýt nữa trúng độc luôn.

Gà này sẽ không mặn như cháo tổ yến đấy chứ?

Nghĩ đến đây, Cố Thanh Hy cười tự giễu.

Nàng đang nghĩ gì vậy, rừng núi hoang vu thế này, Tư Mạc Phi lấy đâu ra muối.

“Tiểu Cửu Nhi, ngươi ăn không?”

Tiểu Cửu Nhi kiêu ngạo quay đầu đi.

Nó là dạng có thể ăn “cám” heo sao?

Nó là heo sao?

Có chết đói, nó cũng không ăn!

Mà không chết đói, nó lại càng không ăn.

“Biến biến biến, chỉ có chút gà nướng ấy, cho chủ nhân ngươi ăn trước, ngươi đi sang một bên”, ma chủ nói.

Tiểu Cửu Nhi thè lưỡi xì xì thị uy.

Đợi sau khi nhìn thấy ánh mắt âm trầm của ma chủ, nó ỉu xìu bò sang một bên.

Bỏ đi, rắn tốt không đấu với kẻ ngốc.

Lần này tha thứ cho hắn ta.

Cố Thanh Hy cắn một miếng, mặn đến mức khiến nàng ê hết cả răng.

Cố Thanh Hy đứng bật dậy: “Sao lại mặn như vậy? Ngươi cho muối à?”

“Đúng vậy, lần trước tiểu tỷ tỷ khen cháo tổ yến ngon, ta muốn sau này thường xuyên nấu đồ ăn ngon cho tỷ, bởi vậy ta đã chứa rất nhiều muối trong nhẫn không gian chính là vì hôm nay sử dụng đấy”.

Ma chủ giơ chiếc nhẫn đeo trên ngón tay mình lên.

Không chỉ Cố Thanh Hy có nhẫn không gian.

Hắn ta cũng có.

Da đầu Cố Thanh Hy tê rần, nàng lấy không ít nước từ trong nhẫn không gian ra để uống, một hồi miễn cưỡng dừng lại.

Móa…

Chờ ra khỏi nơi này, nàng phải bỏ vào trong nhẫn không gian một ít thức ăn.

Bằng không, sớm muộn gì cũng có một ngày bị Tư Mạc Phi “đút” chết.

“Tiểu tỷ tỷ, sao sắc mặt tỷ kém vậy, cảm thấy không ngon sao?”

“Còn gà rừng không? Ta đi nướng”.

“Hết rồi, đều bị ta nướng hết rồi”.

Ma chủ chỉ vào gà rừng đang được nướng trên đống lửa.

Con nào cũng đen thui.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta buồn nôn.

Cố Thanh Hy nhất thời không biết nói gì.

Điểm chết người nhất chính là Tư Mạc Phi này còn đang khoe khoang khoác lác.

“Tiểu tỷ tỷ, ta lợi hại chứ, đây là lần đầu tiên ta nướng gà đó! Mặc dù hơi cháy bên ngoài, nhưng bên trong không khét, chờ ta nướng thêm mấy lần, chắc chắn sau này có thể ngon như gà nướng trong Túy Tiên Lâu”.

Chờ hắn ta nướng thêm mấy lần...

Nàng đã bị độc chết rồi!

“Tiểu tỷ tỷ, Huyết Sát nói, nếu muốn chinh phục trái tim một cô gái, đầu tiên phải chinh phục dạ dày của đối phương, thế nên ta nghĩ kỹ rồi, sau này một ngày ba bữa của tỷ đều do ta phụ trách, tiểu tỷ tỷ muốn ăn cái gì, ta làm cho tỷ ăn cái đó, được không?”

“Cạch…”

Gà nướng trong tay Cố Thanh Hy rơi xuống đất, sợ tới điếng người.

Tiểu Cửu Nhi cũng hãi hùng co thân lại nhỏ như một chiếc đũa, quấn quanh cổ tay Cố Thanh Hy.

“Tiểu tỷ tỷ, có phải tỷ cực kỳ cảm động hay không? Ta còn bị chính mình làm cho cảm động muốn khóc nữa là. Lớn như vậy mà ta còn chưa ăn đồ ăn do chính tay mình làm đâu”.

Cố Thanh Hy ngoài cười nhưng trong không cười, ha hả hai tiếng.

Tư Mạc Phi liếc nhìn gà nướng rơi trên mặt đất, ra vẻ nịnh nọt gỡ một con gà nướng trên đống lửa xuống, sau đó học theo Cố Thanh Hy, xé phần cháy bên ngoài ra, mỉm cười đưa cho Cố Thanh Hy.

“Ừm… ta không đói lắm, tự ngươi giữ lại ăn đi”.

“Đã hai ngày hai đêm tiểu tỷ tỷ không ăn gì, sao có thể không đói chứ, ít nhiều gì cũng ăn một miếng đi, A Mạc nướng rất vất vả, tỷ xem, tay của ta cũng bị bỏng rồi, đau lắm”.

“…”

“Tiểu tỷ tỷ, tỷ ăn một miếng đi, ta bận rộn hồi lâu, tỷ không ăn ta sẽ rất đau lòng, chỉ ăn một miếng thôi”.

Ma chủ nhõng nhẽo đòi hỏi, vừa làm nũng vừa lấy lòng.

Cố Thanh Hy khẽ cắn môi.

Được rồi, một miếng thì một miếng!

Ai bảo nàng muốn Tư Mạc Phi tìm chìa khóa hình ngôi sao cho nàng chứ.

Cho dù bị trúng độc ngất đi, nàng cũng phải chịu.

Cố Thanh Hy quyết tâm cắn một miếng.

Vừa cắn xuống, sắc mặt nàng hoàn toàn đen thui, vội vàng nhổ toàn bộ gà nướng trong miệng ra.

Sau đó lại súc miệng mấy lần, cơn tức giận như dời núi lấp biển tuôn ra.

“Tư Mạc Phi, ngươi không chỉnh chết ta thì ngươi không cam lòng à, rốt cuộc ta chọc ngươi giận cái gì hả?”

Tư Mạc Phi sững sờ.

Hung ác như thế làm chi?

Hắn ta làm gì rồi?

Nhìn thấy ánh mắt vô tội của hắn ta, Cố Thanh Hy càng tức tối hơn, chỉ vào gà nướng mà nói: “Ngay cả nội tạng mà ngươi cũng không xử lý à? Toàn bộ những thứ này… đều là phân gà”.

“Nội tạng? Đó là cái gì? Phân gà? Sao gà lại có phân?”

“Móa… ngươi chưa từng ăn thịt heo thì cũng phải nhìn thấy heo chạy rồi chứ”.

“Ta nhìn thấy heo chạy rồi, nhưng có liên quan gì đến gà nướng này chứ?”

“Trước khi nướng gà không cần xử lý sạch sẽ những nội tạng kia trước sao?”

“Gà nướng Huyết Sát đưa đến cũng không phải xử lý nội tạng, ăn rất ngon mà”.

Cố Thanh Hy tức giận hung hăng ném gà nướng ra ngoài.

Kiếp trước nàng đã gây ra tội lỗi gì mà kiếp này lại quen biết một kẻ ngu ngốc như vậy.

Ngay cả nội tạng cũng không biết là cái gì?

Phân gà cũng không biết là cái gì?

Mẹ nó…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play