“Bản đồ địa hình Đan Hồi cốc ngươi còn nhớ được bao nhiêu, vẽ ra đây, ta tự tìm đường”.
“Chuyện này thì… địa hình của Đan Hồi cốc quá phức tạp, ta cuống quýt lên là quên sạch sẽ rồi”.
Mặt mũi Cố Thanh Hy đen như đáy nồi.
“Nói như thế, hóa ra ngươi căn bản không biết đường, chỉ tùy tiện chỉ huy Tiểu Cửu Nhi chạy lung tung, dẫn ta đi lạc khắp nơi?”
“Chuyện này thì… ta cũng muốn xem thử địa hình thế nào, có lẽ có thể nhớ được chút gì đó, nhưng ngọn núi này vòng vèo quá, ta cũng hoa hết cả mắt”.
“Cút, cút ra ngoài!”
Cố Thanh Hy tức đến mức buột miệng nói bậy.
Tiểu Tửu Nhi xì xì xì thè đầu lưỡi ra, chín đôi mắt to như chuông đồng của nó lườm hắn ta đầy khó chịu.
Ma chủ nín lặng.
Hắn ta làm nhòe bản đồ địa hình, vẫn luôn nghiêm túc bù đắp sai lầm của mình mà.
Cho dù hắn ta nhất thời đi sai đường, tiểu tỷ tỷ cũng không cần nổi nóng đến vậy đâu nhỉ!
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi bảo Cố Thanh Hy trèo lên, nó sẽ đưa nàng xuống núi trước.
Sắc trời đã tối, bây giờ Đông Tây Nam Bắc càng khó phân biệt, thêm vào đó là hai ngày hai đêm ròng rã chưa được ăn uống gì, Tiểu Cửu Nhi cũng mệt lử đử.
Cố Thanh Hy thở dài.
“Thôi vậy, tạm thời nghỉ ngơi đã, ta đi săn bắn, lấp đầy cái bụng cho ngươi”.
Vừa nghe thấy đồ ăn, Tiểu Cửu Nhi lập tức phấn chấn hẳn, không ngừng lượn vòng xung quanh Cố Thanh Hy.
Hai mắt ma chủ sáng ngời: “Săn bắn? Nấu đồ rừng à? Để ta?”
Ma chủ phất tay áo rộng thùng thình, đằng xa vang lên vài tiếng gào la thảm thiết, sau đó bị bàn tay phải của hắn ta hút lại, hóa ra hắn ta hút được không ít gà rừng và chim rừng.
Ma chủ xách gà rừng và chim rừng trĩu tay, ra vẻ lấy lòng: “Tiểu tỷ tỷ, ta biết ta không nên dẫn đường sai, tỷ đừng giận nữa mà, ta nướng gà rừng cho tỷ ăn”.
“…”
Ánh mắt của ma chủ muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, muốn bao nhiêu ấm ức có bấy nhiêu ấm ức.
Cố Thanh Hy nghẹn đầy lửa giận trong lòng.
Nhưng cứ nghĩ đến việc hắn ta đường đường là ma chủ mà không ngại lao vào hiểm nguy, bất chấp lễ pháp tổ tông mà tiến vào cấm địa vì nàng, tặng chìa khóa hình ngôi sao cho nàng, còn dẫn nàng tìm đường về Đan Hồi cốc.
Cho dù chỉ sai đường, nhưng hắn ta cũng cùng nàng bận rộn suốt hai ngày hai đêm.
Với tư cách là ma chủ, hắn ta căn bản không cần phải chịu khổ như vậy, cũng không nhất thiết phải đưa nàng về Đan Hồi cốc, những điều này là do hắn ta cam tâm tình nguyện.
Cố Thanh Hy thấy bớt giận đi nhiều.
“Thôi, ngươi đi nướng đi”.
“Tiểu tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định có thể nướng được con gà thơm nhất ngon nhất”.
Tiểu Cửu Nhi phản kháng đầy ấm ức.
“Chủ nhân, mấy con gà nướng, chim nướng đó, Tiểu Cửu Nhi ăn không đủ no”.
Cố Thanh Hy tìm một nơi thoải mái để ngồi xuống, buồn bực đáp: “Tạm thời ngươi cứ nhẫn nhịn đã, lát nữa ta sẽ bảo Tư Mạc Phi đi bắt thêm ít nữa”.
“Ta muốn mười con”.
“Lát nữa bảo hắn ta bắt”.
“Ma chủ có biết nướng không?”
“Chắc là có đấy”.
Cố Thanh Hy nhặt lấy một cành cây khô, vẽ vẽ khoanh khoanh trên mặt đất đánh dấu địa hình ngọn núi mà họ đã đi qua, thỉnh thoảng vẫn nói chuyện câu được câu chăng với Tiểu Cửu Nhi.
Còn về việc tại sao nàng có thể nghe hiểu lời nói của Tiểu Cửu Nhi, đến nay nàng vẫn không rõ lắm.
Ngoại trừ nàng ra, người khác không hiểu được.
Càng vẽ, Cố Thanh Hy càng nhíu chặt hàng lông mày.
Tên khốn nạn Tư Mạc Phi này, hắn ta biết dẫn đường thật đấy, dẫn họ tới dãy núi Thập Vạn, nếu muốn rời khỏi đây, dù có Tiểu Cửu Nhi dẫn đường, không mất một ngày chắc chắn không thể ra ngoài nổi.
Lãng phí bao nhiêu thời gian quý báu ở chỗ này, đúng là bực mình.
“Mùi gì thế?”, nàng khịt mũi.
Tiểu Cửu Nhi bĩu môi khinh thường: “Tên ma chủ ngốc kia làm cháy con gà rồi, phí của trời ghê, tội nghiệp mấy con gà, con chim đó”.
Ma chủ cầm mấy con gà nướng được xiên vào cành cây, phấn khởi chạy tới: “Tiểu tỷ tỷ, nướng chín rồi, tỷ xem xem có ngon không?”
Mặt mũi Cố Thanh Hy sa sầm.
Đây là gà nướng sao?
Đây là gà thui thì có.
Con gà nào cũng bị nướng cháy đen, thậm chí nhiều chỗ còn biến thành than.
Thế này làm sao mà ăn được?
Đến cả tên ăn mày cũng phải chê đấy?
Nếu không phải trông thấy gương mặt tuấn tú trắng nõn của Tư Mạc Phi lem nhem muội than, đến cả mái tóc đen bóng mượt cũng rối tung, Cố Thanh Hy suýt nữa tưởng rằng hắn ta đang chơi xỏ nàng.
Tư Mạc Phi xị mặt: “Lạ ghê, tại sao trông nó không giống với gà nướng mà hạ nhân đưa tới, có phải ta nướng cháy rồi không?”
Tiểu Cửu Nhi không khách sáo, xì xì hai tiếng.
“Bây giờ ngươi mới biết sao, cháy đến mức không thể cháy hơn được nữa. Thân phận của nó cao quý như thế, dù chết đói cũng không chịu ăn con gà nướng cháy đó đâu”.
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ đợi ta một lát, ta đi nướng con khác”.
Cố Thanh Hy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không cần đâu, cháy càng thơm, lột lớp da cháy bên ngoài đi là được”.
Nói rồi, nàng cầm lấy con gà nướng, xé bỏ lớp da gà cháy sém bên ngoài.
Nhưng nàng cũng không thể nào ngờ được, lớp vỏ bên ngoài đen thui, nhưng bên trong… còn sống…
“Ngươi nướng kiểu gì thế?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT