“Ngực ta rắn chắc cường tráng, bộ y phục này không lộ ngực”.
“Không lộ là đúng rồi, nếu không tỷ lệ ngoái đầu không biết sẽ tới bao nhiêu”, một đại nam nhân, cả ngày lộ ngực, muốn dụ dỗ ai chứ?
Nàng chỉ muốn khiêm tốn một chút, không muốn dẫn đến náo động quá lớn.
Cố Thanh Hy nghĩ ngợi, lấy từ trong nhẫn không gian ra một chiếc khăn che mặt, che khuôn mặt tuyệt sắc của hắn ta lại.
“Tiểu tỷ tỷ, A Mạc không xấu, không cần che mặt”.
“Bảo ngươi che thì cứ che đi, sao lắm lời như vậy, ngươi không che thì đừng đi theo ta”.
Nếu không phải che mắt không thấy được đường đi, nàng cũng muốn che luôn hai mắt hắn ta lại.
Ma chủ nhíu mày, giơ tay áo lên, nhìn một cây trắng toát trên người mình, ngay cả khăn che mặt cũng trắng như tuyết, một hồi lâu không vui lên nổi.
“Tiểu tỷ tỷ, chúng ta sắp đi đưa tang ai sao?”
“Đưa tang cái con quỷ”.
Bộ quần áo này cũng không phải thuần trắng, chỉ là màu trắng xanh của ánh trăng, giản dị hơn một chút mà thôi.
“Vậy chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đan Hồi Cốc, ngươi biết đi thế nào không?”, Cố Thanh Hy nhỏ giọng nói.
Nếu hắn ta biết Đan Hồi Cốc, để hắn ta dẫn đi thì tốt biết mấy.
“Đan Hồi Cốc, chính là Đan Hồi Cốc nổi tiếng luyện đan?”
“Đúng, ngươi biết à?”
“Trùng hợp quá, bản tọa… A Mạc vừa hay cũng biết. Thời gian trước, Đan Hồi Cốc gửi một thiệp mời đến, nói bọn họ vừa mới luyện được vài viên đan dược, muốn mời ta đến cùng thưởng thức. Thiệp mời đó có đính kèm bản đồ của Đan Hồi Cốc”.
“Cùng thưởng thức?”
“Nói là cùng thưởng thức, nhưng thực ra là mở đấu giá, ai trả giá cao thì được. Cứ cách vài năm, Đan Hồi Cốc sẽ tổ chức một lần, mời các cao thủ và thế lực lớn số một số hai trên thiên hạ”.
“Bọn họ mời nhiều người như vậy không sợ có người cướp sạch của bọn họ sao?”
“Cái này thì không, người trên thiên hạ rất tôn trọng Đan Hồi Cốc. Một khi diệt Đan Hồi Cốc, trên đời này sẽ không còn đan dược tốt. Kẻ diệt Đan Hồi Cốc sẽ bị các thế lực lớn trong thiên hạ thảo phạt, không ai muốn làm chuyện tốn sức mà không được kết quả tốt như vậy”.
Cố Thanh Hy đưa tay, chỉ có hứng thú với bản đồ ở trên thiệp mời.
“Thiệp mời đâu?”
Ma chủ kiêu ngạo lấy một tấm thiệp mời từ trong người mình ra, khoe khoang đưa cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy mở ra, chữ viết và bản đồ trên thiệp mời nhòe nhoẹt.
Nụ cười của nàng cứng đờ: “Sao lại nhòe rồi?”
“À, có lẽ lần trước ta tắm suối nước nóng, không cẩn thận ngâm nó trong nước”.
“…”
“Không có bản đồ, sao chúng ta đi Đan Hồi Cốc, ngươi còn nhớ lối vào Đan Hồi Cốc không?”
Ma chủ tránh né ánh mắt, không tự tin nói: “Chuyện đó… chắc là nhớ, trước kia ta đã nghiêm túc nghiên cứu đường đi”.
“Được, vậy ngươi dẫn ta đi, bây giờ chúng ta đi luôn”.
“Bây giờ?”
“Phải, sao hả, ngươi còn chuyện gì khác sao?”
“À… không có”.
Ma chủ xác định phương hướng, dẫn Cố Thanh Hy đi về phía trước.
Đi một lúc lâu, Cố Thanh Hy dừng lại, chỉ vào cây dương ở bên cạnh: “Đợi đã, có phải chúng ta đi vòng trở lại rồi không?”
“Chắc không đâu, trên núi này rất nhiều chỗ trồng cây dương”.
Cố Thanh Hy cầm dao khắc một kí hiệu lên thân cây.
“Ngươi nghiêm túc dẫn đường, đừng vòng trở về nữa”.
“Ồ… được…”
Lại đi một lúc lâu, Cố Thanh Hy đã vô cùng mệt, nhưng nàng lại nhìn thấy cây dương mà mình đã làm ký hiệu lúc nãy.
Cố Thanh Hy sa sầm mặt, chỉ vào cây dương.
“Có nhìn thấy không, chúng ta lại vòng trở về rồi, rốt cuộc ngươi có biết đường không?”
“Kỳ lạ, rõ ràng ta đi theo bản đồ đến Đan Hồi Cốc, sao lại vòng trở về, chẳng lẽ trên ngọn núi này có trận pháp?”
“Nơi này hẳn vẫn còn nằm trong ranh giới của Ma tộc, có trận pháp hay không, không phải ma chủ là người rõ nhất sao?”
“Ma chủ nhiều việc như vậy, đâu thể chuyện gì cũng biết được”.
Cố Thanh Hy dò tìm kỹ một phen, nói: “Kỳ lạ, không có trận pháp, ngươi lạc đường rồi phải không?”
“Sao có thể, bản tọa là ai chứ, chỉ một Đan Hồi Cốc nho nhỏ, sao bản tọa có thể lạc đường được”.
“Ngươi nhớ kỹ lại xem rốt cuộc Đan Hồi Cốc nên đi hướng nào”.
Nàng đã lãng phí cả một ngày ở đây, không thể lãng phí thời gian thêm nữa.
Ma chủ vắt hết óc, cố gắng nhớ lại, cuối cùng vỗ đùi: “Đi về hướng này”.
“Ngươi chắc chứ?”, vì sao nàng cảm thấy không đáng tin lắm.
“Chắc chắn, vừa rồi là ta nhớ lầm nên mới đi ngược hướng”.
“Tư Mạc Phi, ngươi tốt nhất đừng nên đi lạc nữa, ta không có nhiều thời gian đi lòng vòng với ngươi. Tiểu Cửu Nhi”.
Cố Thanh Hy huýt sáo, Tiểu Cửu Nhi lập tức hóa thành một con mãng xà khổng lồ, chớp đôi mắt to như chuông đồng, cười ngây ngô làm nũng, cúi mình xuống dưới chân Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy nhảy vọt lên, trèo lên lưng Tiểu Cửu Nhi, vẫy tay với ma chủ.
“Lên đây đi, Tiểu Cửu Nhi tốc độ nhanh”, đừng nói là nàng đang vội, cho dù nàng không vội, cứ tiếp tục đi như vậy, hai chân nàng cũng tàn phế mất.
Ma chủ không khách sáo, bóng người lóe lên, nháy mắt đã ngồi trên lưng Tiểu Cửu Nhi.
“Thú cưỡi này có vẻ không tệ, ngày mai bản tọa cũng đi thu phục một con rắn xấu xí về làm thú cưỡi”.
“Xì xì xì…"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT