Ma chủ cong môi cười, thần bí lấy một chiếc hộp từ trên người ra đưa đến trước mặt Cố Thanh Hy.

Toàn thân chiếc hộp có màu đỏ lửa, khắc hình hoa mẫu đơn sống động như thật, loáng thoáng còn có mùi máu tanh tỏa ra.

“Làm gì?”, nàng hỏi.

“Tặng cho tỷ”, ma chủ cười nói.

Cố Thanh Hy nhận lấy hộp, hơi nghi ngờ mở ra.

Sau khi mở ra, Cố Thanh Hy ngẩn người.

Bên trong đựng một chiếc chìa khóa, chìa khóa có hình ngôi sao, toàn thân xưa cũ không có gì nổi bật, dường như đã trải qua nghìn vạn năm.

“Đây là chìa khóa hình ngôi sao?”

Nàng nhìn về phía hắn ta, tim đập nhanh, niềm vui dâng lên.

“Phải”.

“Tặng cho ta sao?”

“Tỷ không muốn à? Nếu tỷ không muốn, vậy A Mạc…”

“Vật đã tặng đi còn lấy lại thì thật là keo kiệt, chiếc chìa khóa này đã thuộc về ta”.

Cố Thanh Hy cất cả chìa lẫn hộp vào nhẫn không gian.

Khóe miệng ma chủ luôn dâng tràn nụ cười cưng chiều.

Cố Thanh Hy bớt căng thẳng hơn nhiều: “Ngươi mất tích một ngày một đêm là vì đi lấy chìa khóa hình ngôi sao?”

“Đúng vậy, đi đến nỗi chân tê luôn rồi, tiểu tỷ tỷ cũng không xoa bóp giúp A Mạc”.

“Ngươi bị thương rồi à?”

Cố Thanh Hy muốn bắt mạch hắn ta, nhưng lại bị ma chủ tránh đi.

Ma chủ thờ ơ nói: “Chút thương tích nhỏ mà thôi, chỉ cần có thể đổi lấy một nụ cười của tiểu tỷ tỷ, mọi thứ đều đáng giá”.

Bàn tay đã đưa ra của Cố Thanh Hy hơi cứng đờ.

Nàng biết võ công của Tư Mạc Phi, có thể khiến hắn ta bị thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, chắc chắn cấm địa của Ma tộc rất khó vào.

“Vì sao lại tặng ta chìa khóa hình ngôi sao?”

“Không phải tỷ thích nó sao? Chỉ cần tỷ thích, A Mạc sẽ tặng cho tỷ”.

“Đa tạ”, cổ họng Cố Thanh Hy như mắc xương cá, một lúc lâu mới thốt ra được hai chữ.

Nàng cảm tạ thật lòng.

“Ngươi dùng hai viên thuốc này, hỗ trợ khôi phục nguyên khí”.

“Đa tạ tiểu tỷ tỷ, vẫn là tiểu tỷ tỷ tốt, quan tâm tới A Mạc”, Tư Mạc Phi nhận lấy, nhưng không dùng, mà cất giữ trong người như bảo bối, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.

“Sao không dùng?”

“Thuốc tiểu tỷ tỷ cho, hiệu quả chắc chắn rất tốt, A Mạc không nỡ dùng”.

“Ngốc, nếu ngươi muốn, ta cho ngươi thêm vài viên là được, mau uống đi”.

“Tiểu tỷ tỷ tốt quá”.

“A Mạc, vì sao cấm địa Ma tộc lại có chìa khóa hình ngôi sao?”

“Không biết, trăm nghìn năm nay chìa khóa hình ngôi sao luôn đặt trong cấm địa Ma tộc, là bảo vật quý giá của ma chủ, nhiều đời Ma tộc đều phải trông coi bảo vệ nó”.

Cố Thanh Hy nhướng mày: “Vậy ngươi cho ta, chẳng phải…”

“Chìa khóa là vật chết, người thì sống. A Mạc không quan tâm quy tắc hay không quy tắc gì cả, A Mạc chỉ biết, bây giờ chủ của Ma tộc là ta, chỉ cần ta không hài lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi quy tắc”.

Lời này làm Cố Thanh Hy có chút cảm động.

Dù thế nào, hắn ta cũng đã phá vỡ quy tắc tổ tông, còn đích thân đến nơi nguy hiểm như vậy lấy chìa khóa hình ngôi sao cho nàng.

“Vậy ngươi có biết hai chiếc chìa khóa còn lại ở đâu không?”

“Không biết, A Mạc chưa bao giờ quan tâm đến mấy chìa khóa này, nhưng nếu tiểu tỷ tỷ muốn biết, A Mạc sẽ phái người đi điều tra”.

“Đợi đã, không cần đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi”.

Tư Mạc Phi có thể hào phóng tặng chìa khóa hình ngôi sao cho nàng, nhưng những người khác thì khó bảo đảm.

Một khi tin tức lộ ra ngoài, nàng muốn có được chìa khóa hình ngôi sao cũng khó.

“Ta ở đây cũng đã lâu, nên rời đi rồi, đa tạ ngươi đã chiêu đãi”.

Nụ cười của ma chủ lập tức hóa đá.

“Rời đi? Đi đâu? Hai ngày nữa là ngày đại hôn của chúng ta, tiểu tỷ tỷ, tỷ không thể vứt bỏ A Mạc, A Mạc sẽ rất đau lòng”, Tư Mạc Phi ai oán nhìn nàng, giống như hắn ta là kẻ đáng thương bị nàng bỏ rơi.

“Ta có nói muốn gả cho ngươi sao?”

“Nhưng tỷ cũng không nói không gả cho ta”.

Cố Thanh Hy bị chọc tức bật cười.

Tóm lại vẫn là vấn đề của nàng?

“Ta không muốn gả cho ngươi, hôn lễ quái quỷ mà ngươi làm hủy bỏ đi”.

“Vậy lúc nào tỷ có thể gả cho ta?”

“Sau này hẵng nói, ta có chuyện quan trọng cần xuống núi, ngươi có thể đưa ta xuống núi không?”

Ma chủ học động tác của Cố Thanh Hy, chống cằm, suy nghĩ nên đưa nàng xuống núi hay là ép nàng ở lại làm phu nhân ma chủ.

Cố Thanh Hy vạch trần suy nghĩ của hắn ta: “Trước khi ngươi nghĩ tới chuyện giữ ta lại đây, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, Cố Thanh Hy ta cả đời này chỉ ăn mềm, không ăn cứng”.

“Chỉ ăn mềm? Dễ thôi, sau này ta sẽ ra lệnh tất cả món ăn của Ma tộc đều làm thật mềm”.

Cố Thanh Hy: “…”

Cố Thanh Hy khăng khăng muốn xuống núi, ma chủ bất đắc dĩ, chỉ đành đích thân đưa nàng xuống núi. Nhưng hắn ta lại đeo bám Cố Thanh Hy không chịu rời đi, ai không biết còn tưởng ma chủ là một tên tùy tùng.

Dưới núi Vân Kỳ, ma chủ thay một bộ quần áo giản dị màu trắng ánh trăng. Áo là áo nhà Nho hai vạt cân đối, thắt lưng buộc bằng đai màu trắng, càng tôn thêm vóc dáng cao gầy thẳng tắp của hắn ta.

Ma chủ vô cùng chán ghét nói.

“Áo màu trắng giống như áo tang vậy, không phù hợp với khí chất của ta”.

Cố Thanh Hy liếc hắn ta một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play