Có sự nhắc nhở của Cố Thanh Hy, trận Nhu Tràng cuối cùng cũng dừng lại.
Hoa lão gia tử đến trước mặt Cố Thanh Hy, ánh mắt càng thêm thân thiết: “Cô nhóc, ta thấy cô rất ưng mắt. Thế nào, có hứng thú xây dựng tình cảm ông cháu không?”
Cố Thanh Hy cười khà khà, không hề do dự từ chối: “Không có hứng thú”.
“Có phải vì thấy ta không tặng quà gặp mặt cho cô không?”
Hoa lão gia tử lần mò trên người, một lúc sau lấy ra một cái hộp nhỏ.
Chiếc hộp khắc sơn hà tú lệ, toàn thân ảm đạm, cổ xưa không có gì đặc sắc, có lẽ niên đại lâu lắm rồi.
Cố Thanh Hy không có hứng thú với lễ vật gì đó, nàng đưa mắt nhìn quanh, xem làm sao để rời khỏi đây.
Hoa lão gia tử mở hộp, lấy ra một thanh kiếm gỗ, nâng niu vuốt ve: “Tuy thanh kiếm này chỉ làm bằng gỗ, nhưng là vật bảo gia truyền của Hoa gia ta. Tổ tiên ta căn dặn mạng có thể mất, nhưng kiếm gỗ này không được mất. Nó đã được truyền thừa mấy chục đến trăm đời Hoa gia, vô cùng ý nghĩa”.
“Vốn dĩ ta định truyền nó lại cho con trai ta, tiếc rằng ta chỉ có một đứa con gái, hơn nữa con gái vì khó sinh mà mất, cháu gái ta tuổi nhỏ cũng mắc bệnh chết yểu, thế nên… Haizz… Nếu cô có thể làm cháu gái ta, ta sẽ truyền thanh kiếm gỗ này lại cho cô”.
Cố Thanh Hy không nhìn thẳng lấy một cái, ngược lại có chút mất kiên nhẫn nói: “Ta cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, thanh kiếm gỗ này ông tự giữ lại cho chắt gái của ông đi”.
“Lão phu không có con trai, không có con gái cũng không có cháu trai, đào đâu ra chắt gái? Cô nói lời này là không coi trọng thanh kiếm gỗ, hay là không coi trọng lão phu?”
Cố Thanh Hy đang định trả lời, cả hai thứ nàng đều không coi trọng.
Nhưng tình cờ liếc mắt nhìn sang, ánh mắt Cố Thanh Hy dao động, lập tức bị kiếm gỗ thu hút.
Thanh kiếm gỗ này sao lại quen thế?
Đúng rồi, là núi Kiếm Hình trên la bàn.
Hình dáng của thanh kiếm này giống hệt núi Kiếm Hình, mũi kiếm hướng lên, vỏ kiếm nửa mở, đứng sừng sững trong vạn núi, thân kiếm tỏa ra sát khí.
Còn cả hoa văn trên kiếm, giống hệt với hoa văn của núi Kiếm Hình trên la bàn, đúng là cùng một khuôn đúc ra.
Cố Thanh Hy tiến lên phía trước vài bước, giọng nói hơi cất cao: “Cho ta mượn kiếm gỗ của ông xem một chút”.
“Đây là vật tốt do lão tổ tông của bọn ta để lại, trừ người của Hoa gia bọn ta, không ai được xem, trừ khi cô gọi ta là gia gia”.
Hoa lão gia tử lấy chuyện có kiếm gia truyền làm niềm tự hào.
Nhưng từ thái độ của Cố Thanh Hy cho thấy, ông ấy không chắc nàng có muốn làm cháu gái ông ấy hay không.
Dù rất muốn, nhưng muốn nàng đổi cách gọi, e rằng cũng không dễ dàng.
Nhưng ông ấy không ngờ rằng, Cố Thanh Hy lại ngọt ngào cất giọng gọi, muốn thân thiết bao nhiêu có thân thiết bấy nhiêu.
“Gia gia, gia gia, gia gia… sau này ông chính là thân gia gia của ta”.
Tất cả mọi người đều bối rối.
Dạ Vương phi gọi cũng nhanh quá nhỉ?
Miệng cũng ngọt ngào quá nhỉ?
Hoa lão gia tử đỏ mắt, tim đập nhanh hơn: “Cô vừa gọi ta là gì?”
“Gia gia đấy, từ lần đầu tiên gặp ông, ta đã cảm thấy ông rất thân thiết, sau này ông hãy xem ta như cháu của ông có được không? Ta sẽ xem ông như gia gia ruột của mình”.
Cố Thanh Hy cười một cách ngây thơ trong sáng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc sang kiếm gỗ trong tay ông ấy.
“Được được được, cháu gái ngoan, lần đầu tiên gặp cháu, ta cũng cảm thấy rất thân thiết, có lẽ đây chính là duyên phận. Cháu yên tâm, sau này gia gia cũng sẽ yêu thương cháu như cháu gái ruột. Gia gia sẽ dốc hết sức bảo vệ cháu, chỉ cần gia gia còn một hơi thở sẽ không để người khác ức hiếp cháu”.
“Cảm giác có gia gia thật là tốt”.
“Cảm giác có cháu gái càng tốt. Nếu cháu gái ruột của ta chưa chết, chắc nó cũng đã lớn bằng cháu”.
Hoa lão gia tử vừa khóc vừa cười, cười đến mức không khép được miệng. Chẳng mấy chốc, ông ấy lập tức bừng tỉnh.
“Không đúng, không phải vừa rồi cháu nói tặng kiếm gỗ này cho chắt gái ta sao? Vừa rồi cháu nói vậy là có ý gì?”
Cố Thanh Hy không khỏi muốn phàn nàn.
Cái tốt thì không nhớ, cứ nhớ những cái không tốt.
“Nói ông tặng kiếm gỗ cho chắt gái cũng không sai mà. Đây là bảo vật gia truyền của ông, sao cháu dám tùy tiện lấy được chứ. Nhưng cháu biết quan hệ giữa gia gia và Vương gia rất tốt, nếu không, ông và mấy vị tiền bối đây đã không quên mình cứu cháu. Cho nên, cháu mới muốn nói, nếu ông không yên tâm về cháu gái thì có thể truyền nó cho chắt gái của ông”.
Lúc Cố Thanh Hy nói lời này, nàng chỉ vào đứa bé trong bụng.
Nàng vừa nói vậy, tất cả mọi người ở đây đều nhìn Cố Thanh Hy bằng con mắt khác.
Ai cũng nói Dạ Vương phi rất vô lý, ích kỷ tham lam, bây giờ nhìn lại, lời đồn đều là giả.
Dạ Vương phi học rộng hiểu lễ, khiêm tốn dịu dàng, là một cô nương tốt.
Hoa lão gia tử nghe mà tim sắp tan chảy, càng lúc càng thích Cố Thanh Hy.
“Ngoan, đúng là một đứa trẻ ngoan. Trong lòng gia gia, cháu cũng quan trọng như chắt gái, kiếm gỗ này truyền lại cho cháu vậy, xem như quà gặp mặt. Sau này cháu hãy truyền nó lại cho chắt gái, truyền xuống đời đời. Nhớ là kiếm gỗ này còn người còn, kiếm gỗ mất cháu cũng phải sống thật tốt, tìm lại kiếm gỗ”.
“Vậy sao được chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT