Ám vệ ở xa chạy tới kinh hãi, giọng nói vô cùng sốt ruột.
“Trận Nhu Tràng, trời ạ, Vương phi lại làm trận Nhu Tràng khởi động, đây là sát trận tuyệt thế thời thượng cổ để lại. Mau, mau chóng đóng trận pháp lại, đừng làm Dạ Vương phi bị thương”.
“Hoa lão gia tử, trận pháp không đóng lại được, trận Nhu Tràng một khi khởi động thì không thể đóng lại, trừ khi để một ngày một đêm nó tự động đóng lại”.
Cái gì…
Một ngày một đêm?
Tốc độ của trận pháp này nhanh như vậy, lại bá đạo như vậy.
Làm sao Vương phi có thể chống đỡ được một ngày một đêm?
Đừng nói là một ngày một đêm, dù là một canh giờ cũng không chống đỡ nổi.
Cố Thanh Hy đầm đìa mồ hôi, trong lòng nàng sốt ruột nhưng động tác lại không dám dừng lại.
Cố Thanh Hy đã muốn chửi thề.
Dạ Mặc Uyên bày sát trận tuyệt thế bá đạo như vậy ở trong biệt viện là muốn giết ai chứ?
Nàng tự nhận mình tinh thông trận pháp, nhưng sát trận này muốn phá giải còn khó hơn lên trời, bởi vì thực lực hiện nay của nàng vẫn không đủ.
Muốn sống sót ở trong trận pháp này cũng chỉ đành chịu đựng qua một ngày một đêm.
Hoa lão gia tử hét lên: “Còn ngây ra đó làm gì, mau đi bẩm báo Vương gia”.
“Vâng vâng vâng…”
“Bảy vị đệ đệ trong bóng tối, Vương phi đã đi nhầm vào trận Nhu Tràng, nếu không có chúng ta giúp đỡ, e rằng hôm nay Vương phi sẽ mất một thây hai mạng. Vương gia đối xử với chúng ta không tệ, dù hôm nay có chết ở trong trận, chúng ta cũng phải giúp Vương gia giữ lại huyết mạch”.
“Vì Vương gia, chúng ta không sợ hi sinh”.
Giọng nói to rõ xuyên qua cấm địa, xuyên qua sơn trang, đến thẳng tai đám người Dạ Mặc Uyên.
Con ngươi trong mắt Cố Thanh Hy thay đổi, cao giọng ngăn lại: “Đừng vào trong, trận pháp này rất ghê gớm”.
Nhưng Hoa lão gia tử và bảy vị cao thủ hoàn toàn không nghe lời khuyên của nàng, đồng thời vào trận, thay Cố Thanh Hy giảm bớt uy áp.
Có sự hỗ trợ của bọn họ, Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng nàng lại có áp lực càng lớn.
Nếu những ông lão này có mệnh hệ gì, chẳng phải nàng lại thiếu nợ họ một mạng hay sao?
Chín người bọn họ đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng tìm được lối ra. Ngay khi bọn họ muốn đi qua lối ra đó, trận Nhu Tràng bỗng nhiên thay đổi, sát khí dâng cao, dây mềm cũng tăng thêm gấp mấy chục lần trước kia.
Bọn họ càng phản kháng, sát trận càng lợi hại, dây mềm cũng càng lúc càng nhiều.
Cố Thanh Hy bỗng hiểu ra điều gì.
Phải chăng số dây mềm này gặp yếu thì yếu, gặp mạnh thì mạnh? Lấy cứng chọi cứng với chúng vô dụng, chỉ có thể mềm mỏng đối phó.
“Phựt…”
Một ông lão không tránh kịp, bị dây mềm cắt làm đôi, sau đó là bị cắt thành mảnh vụn. Máu chảy đầm đìa, toàn thân không nhìn ra được một mảnh máu thịt hoàn chỉnh.
“Thất đệ…”
Bọn họ đau đớn hét lên, tay càng cố gắng dùng sức, đồng tâm hiệp lực bảo vệ bên cạnh Cố Thanh Hy, dùng cơ thể mình chắn dây mềm cho nàng.
Cố Thanh Hy vượt lên bọn họ, đứng ra, dứt khoát từ bỏ vùng vẫy, lạnh lùng nhìn dây mềm tới trước mặt.
Nhóm người Hoa lão gia tử cả kinh: “Vương phi, người làm gì vậy, mau tránh đi”.
Bọn họ cùng xông về phía Cố Thanh Hy, sợ Cố Thanh Hy bị dây mềm làm bị thương.
Tốc độ bọn họ nhanh, tốc độ của dây mềm còn nhanh hơn.
Bọn họ cứ ngỡ Cố Thanh Hy sẽ bị phanh thây, nhưng không ngờ dây mềm đến trước mặt nàng lại dừng lại, hoàn toàn không có ý làm nàng bị thương.
Lúc này, nhóm người Hoa lão gia tử mới kinh ngạc phát hiện sau lưng mình đều đã thấm ướt.
“Cô nhóc này, cô có biết vừa rồi suýt chút nữa cô đã chết không?”, Hoa lão gia tử tức giận, ngay cả Vương phi cũng không gọi nữa.
Trái tim căng thẳng của Cố Thanh Hy thả lỏng, chỉ có nàng mới biết lòng bàn tay nàng cũng thấm ướt mồ hôi.
Nàng đang đánh cược, may là nàng đã cược đúng.
“Gia gia yên tâm, những sợi dây mềm này sẽ dựa theo sát khí và nỗi sợ trên người mà tấn công. Nói cách khác, càng phản kháng thì chúng sẽ càng độc ác, càng dịu dàng thì chúng càng lương thiện, sẽ không làm tổn thương đến chúng ta”.
Mọi người bán tín bán nghi.
Thật sự có ám khí thần kỳ như vậy sao?
Hoa lão gia tử không nghe lọt những lời phía sau của Cố Thanh Hy nữa, ông ấy chỉ kích động nhìn Cố Thanh Hy, run rẩy chỉ vào mình, hỏi: “Cô… cô vừa gọi ta là gì?”
“Gia gia chứ gì, ông lớn tuổi hơn ta, chẳng lẽ ta gọi ông là cháu?”
“Từ khi cháu gái ta mất, không còn ai gọi ta là gia gia nữa, cô là người đầu tiên. Hơn nữa, dáng vẻ lúc cô gọi gia gia giống hệt với cháu gái của ta”.
Cố Thanh Hy ặc một tiếng.
Gọi gia gia không phải là cách xưng hô lịch sự sao?
Cũng đâu phải thật sự xem ông ấy là gia gia ruột thịt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT