Dạ Hoàng thở phào nhẹ nhõm.

Nữ hài thì tốt rồi, nếu là nam hài, nói không chừng chiến thần sẽ cướp ngôi vua cho con hắn.

“Được thôi, muốn trẫm tìm đôi mắt trái tim giúp ngươi cũng được, ngươi giúp trẫm đuổi giặc trước đi”.

“Hai bên thực hiện cùng lúc sẽ tiết kiệm thời gian, để ta vẽ hình đôi mắt trái tim cho người xem. Đúng rồi, đôi mắt trái tim mà Quan Âm bảo ta tìm có lịch sử nghìn năm, là một món đồ cổ, người đừng tìm mấy thứ lung tung đấy”.

Cố Thanh Hy nâng bút vẽ hình đôi mắt trái tim.

“Tỉ lệ phải bằng nhau, nhiều một tấc không được, thiếu một tấc cũng không được, phải giống nhau như đúc”.

Dạ Hoàng cau mày: “Phức tạp thế à? Vừa phải có lịch sử nghìn năm, vừa phải có kích thước bằng nhau, cái này khó tìm lắm”.

“So với giang sơn Dạ Quốc, hoàng thượng cảm thấy cái này khó tìm hay giang sơn khó thủ?”

Dạ Hoàng nổi giận.

Nói trơn tru thật, sao lúc trước hắn không biết miệng nàng lại lanh lợi như vậy?

Hắn cầm bức tranh lên xem đi xem lại, không khỏi khó hiểu: “Lạ thật, sao ta lại thấy đôi mắt trái tim này quen thế nhỉ? Có phải nó là một viên đá quý có màu đỏ rực như đá máu, đỏ như sắp rỉ máu không?”

Cố Thanh Hy kinh ngạc: “Sao thế, người đã gặp nó rồi hả?”

“Cái này... Trẫm cũng không nhớ, nhưng hình như trẫm đã từng nhìn thấy nó lúc nhỏ, bởi vì nó có hình trái tim, nhìn rất đẹp, chỉ là nó có màu đỏ rất đáng sợ nên trẫm còn nhớ đại khái”.

“Vậy đôi mắt trái tim này ở đâu?”

“Lâu quá rồi, trẫm không nhớ, chỉ biết là từng nhìn thấy một lần hồi nhỏ”.

Cố Thanh Hy giật bức tranh lại, lập tức trở mặt: “Hoàng thượng cố gắng nhớ lại xem, nếu hoàng thượng không nhớ mình đã từng nhìn thấy đôi mắt trái tim ở đâu thì ta cũng sẽ không nghĩ ra cách dụ chiến thần đánh giặc”.

“Ngươi... Ngươi đang uy hiếp ta đó à?”

“Người thích nghĩ thế nào thì tuỳ, dù sao thì lỡ như giang sơn có mất cũng không liên quan đến ta, ta vẫn được ăn ngon mặc đẹp như thường”.

“Cố Thanh Hy, ngươi láo xược!”

“Ai bảo ta là hoàng thẩm của người, ai bảo ta là thê tử của chiến thần làm gì, vậy nên dù ta có láo xược thì cũng có tư cách kiêu ngạo. Nếu người không phục thì cứ đi tìm Dạ Mặc Uyên”.

Nếu không phải vì ngại thân phận của nàng, Dạ Hoàng rất muốn ban cho nàng một dải lụa trắng để nàng tự tử ngay bây giờ.

Bỗng nhiên, hắn chợt hoàn hồn: “Hình như trẫm nhớ ra rồi, là Đương Đương công chúa. Hồi nhỏ Đương Đương công chúa có đeo đôi mắt trái tim trên cổ, nó đỏ như sắp rỉ máu, rất nhiều người cười nhạo muội ấy, sau đó Đương Đương công chúa nổi giận, không chịu đeo sợi dây chuyền đó nữa, kể từ đó không còn nhìn thấy nữa”.

“Vậy nên ý của người là đôi mắt trái tim ở chỗ của Đương Đương công chúa?”

“Có lẽ là vậy, nhưng với tính tình của Đương Đương công chúa, nếu muội ấy không thích thứ gì thì sẽ vứt, không biết sợi dây chuyền đó có bị muội ấy vứt đi hay không”.

“Hôm nay là lễ trưởng thành của Đương Đương công chúa đúng không?”

“Đúng... Đúng vậy”.

“Đi thôi, chúng ta đi xem”.

“Chẳng phải ngươi vừa mới bảo chỉ cần trẫm giúp ngươi tìm được đôi mắt trái tim, ngươi sẽ đuổi giặc giúp trẫm sao?”

“Đúng thế, ta có nói, nhưng không phải bây giờ người chưa giúp ta tìm được sao, khi nào tìm được rồi tính”.

“Nhưng... Haizz... Ngươi bỏ tay ra, trẫm là hoàng thượng Dạ Quốc, cửu ngũ chí tôn, ngươi nắm cổ áo trẫm thế này thì trẫm biết để mặt mũi ở đâu?”

“Ồn quá”.

“Buông tay, Cố Thanh Hy, trẫm ra lệnh cho ngươi buông tay!”

Dù Dạ Hoàng có vùng vẫy thế nào vẫn bị nắm cổ áo kéo đi như một đứa trẻ.

Trên đường đi có vài cung nữ và thị vệ nhìn thấy, chỉ là không ai dám lên tiếng, cả đám đều quỳ phục xuống đất, sợ đến mức toàn thân run bần bật.

Ở một nơi khác của Ngự Hoa Viên, nơi đó có ca hát nhảy múa, tiếng sáo trúc văng vẳng khắp hoàng cung.

Không ít đại thần dẫn theo thê nữ đến đây tham dự lễ trưởng thành của Đương Đương công chúa.

Thái Hậu ngồi thẳng trên ghế chủ toạ thứ hai với nụ cười vui vẻ trên mặt.

Không biết Đương Đương công chúa đang nói gì với ai mà thỉnh thoảng cười rất tươi.

Khung cảnh vui vẻ nơi đây đã bị làm gián đoạn bởi một câu nói của thái giám.

“Hoàng thượng giá lâm, Dạ Vương phi giá lâm”.

Đương Đương công chúa lập tức sầm mặt lại.

Hoàng thượng đến thì không sao, nhưng còn Cố Thanh Hy tới đây làm gì?

Hôm nay là lễ trưởng thành của nàng ta, nàng ta cũng không mời Cố Thanh Hy.

“Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Dạ Vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.

Tất cả đại thần đồng loạt quỳ xuống.

Đương Đương công chúa đứng lên, bực bội nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hy: “Hoàng đế ca ca, huynh đưa Cố Thanh Hy đến đây làm gì vậy?”

Mang bực bội tới cho nàng ta à?

Hôm nay là lễ trưởng thành của nàng ta đấy.

Dạ Hoàng chỉnh lại cổ áo bị làm nhăn của mình, giả vờ bình tĩnh quát: “Ăn nói kiểu gì vậy, nàng là hoàng thẩm của muội đấy!”

“Hoàng đế ca ca”.

Cố Thanh Hy cười nháy mắt: “Đã nghe thấy chưa, ta là hoàng thẩm của cô đấy, gặp hoàng thẩm mà không biết hành lễ, thật thiếu lễ phép”.

“Ngươi...”

Đương Đương công chúa giơ tay định tát nàng một bạt tai.

Nàng ta vẫn chưa quên Cố Thanh Hy đã sỉ nhục nàng ta thế nào ở phòng đấu giá Phong Tương.

Đó là lần nàng ta xấu hổ nhất kể từ khi chào đời cho đến nay.

Và cũng là lần mất mặt nhất.

Đến bây giờ vẫn còn có không ít người cười nhạo nàng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play