Cố Thanh Hy móc lỗ tai, không kiên nhẫn lẩm bẩm: “Ồn quá”.

“Hỗn xược, trẫm là hoàng thượng của Dạ Quốc, cửu ngũ chí tôn, ngươi dám bất kính với trẫm như thế. Người đâu, người đâu hết rồi...”

Cố Thanh Hy khoanh hai tay trước ngực, điệu bộ thoải mái tự nhiên: “Hoàng thượng, ta khuyên người nên suy nghĩ kĩ trước khi gọi người. Dù người có gọi thị vệ tới, với thân phận chính phi chiến thần của ta, liệu họ dám bắt ta không?”

“Ngươi...”

Dạ Hoàng nổi giận, rõ ràng là nữ nhân này đang uy hiếp hắn.

Vì hắn lớn tiếng gọi, cả đám thị vệ đều bị kinh động, vội vàng chạy tới.

“Mạt tướng bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, không biết hoàng thượng gọi mạt tướng tới để...”, thị vệ trưởng dẫn đầu lén nhìn lướt qua Cố Thanh Hy, tay không kìm được chạm vào chuôi đao.

“Trẫm gọi các ngươi khi nào? Thân là thị vệ mà các ngươi lại nghễnh ngãng như thế, sao trẫm có thể yên tâm giao phó sự an toàn của mình cho các ngươi?”

“Vâng vâng vâng...”

“Còn không mau lui ra?”

“Vâng...”

Nhóm thị vệ đông nghịt vừa đến lại đi, mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc.

Cố Thanh Hy giơ ngón cái lên với hắn, cười bảo: “Hoàng thượng, trẻ con dễ dạy”.

Dạ Hoàng tức tới mức nghiến răng nghiến lợi: “Trẫm chỉ thấy ngươi là một nữ tử yếu đuối, mảnh mai đáng thương, không đành lòng bắt ngươi vào thiên lao thôi”.

Hiện nay Hoa Quốc liên minh với mấy quốc gia tấn công Dạ Quốc, hắn xin Sở Quốc cứu trợ, nhưng Sở Quốc lại một lòng muốn diệt trừ Ma tộc, hoàn toàn không quan tâm đến họ.

Triều đình không có tướng lĩnh có thể dùng, tướng giỏi và binh sĩ dưới tay chiến thần lại nhiều vô số kể.

Hắn không muốn loạn trong giặc ngoài nên đành phải kìm nén cơn giận này.

“Vâng, hoàng thượng khoan dung rộng lượng nhất, sao có thể đành lòng giam hoàng thẩm của mình vào thiên lao chứ? Hoàng thượng, bây giờ người muốn làm gì nhất?”

“Tại sao trẫm phải nói cho ngươi biết?”

Dạ Hoàng trừng mắt nhìn nàng, quay lưng bỏ đi.

Cố Thanh Hy cũng không để bụng, chỉ thản nhiên nói: “Điều mà hoàng thượng đang nghĩ bây giờ là làm thế nào để đánh đuổi Hoa Quốc chứ gì, nếu ta có cách đánh đuổi được Hoa Quốc thì sao?”

Dạ Hoàng dừng bước, cười nhạo: “Ngươi? Tất cả đại thần trong triều đều không có cách, một nữ nhân như ngươi có thể làm gì? Về nhà thêu hoa đi, đại sự của triều đình không phải ngươi có thể can thiệp”.

“Đúng thế, một nữ nhân như ta không hiểu đại sự quốc gia, nhưng Dạ Vương thì hiểu đấy nhé”.

Dạ Hoàng ngẩn ra: “Chiến thần?”

“Đúng vậy, không phải chiến thần đánh trận giỏi lắm sao? Chỉ cần hắn ra tay thì còn lo gì giặc Hoa Quốc tấn công vào?”

“Trẫm sợ Hoa Quốc chưa tấn công vào, chiến thần đã tấn công trước”.

“Nếu ta nói chiến thần sẽ không tấn công hoàng cung, cũng sẽ không cướp ngôi vua của người, sẽ chỉ đánh đuổi Hoa Quốc thì sao?”

“Ngươi lấy gì để cam đoan?”

“Người là hoàng đế Dạ Quốc, mọi thứ ta có chẳng phải đều là của người sao?”, ý nàng là dù nàng cam đoan bằng gì, chung quy nó vẫn sẽ thuộc về hắn.

Nghe vậy, Dạ Hoàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, coi như nàng vẫn thức thời, biết tôn trọng hắn.

“Tại sao trẫm phải tin ngươi?”

“Người cứ nghĩ lại mà xem, Hoa Quốc điều động lực lượng cả nước tấn công Dạ Quốc chẳng qua là đang cược chiến thần sẽ không ra tay giúp người. Nếu họ đã dám kiêu ngạo tấn công chúng ta, đương nhiên cũng đã liệu trước người sẽ phái Tiêu lão tướng quân xuất chiến. Nếu họ đã liệu trước, dù người có phái Tiêu lão tướng quân xuất chiến, người cảm thấy có khả năng chiến thắng không? Hơn nữa nếu không thể thắng, Dạ Quốc cũng sẽ lâm nguy”.

Khuôn mặt non nớt của Dạ Hoàng lập tức nhăn lại.

“Với lại một khi Dạ Quốc thua, các quốc gia khác sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Chậc chậc chậc, đến lúc đó dù Dạ Quốc có muốn khắc phục khó khăn thì cũng khó”.

“Chẳng lẽ Dạ Mặc Uyên sẽ trơ mắt nhìn trẫm mất nước? Hắn cũng là hoàng thúc của Dạ Quốc mà”.

“Đúng thế, chính vì hắn là hoàng thúc của Dạ Quốc nên sau khi Dạ Quốc bị diệt, hắn sẽ điều động binh lính đánh đuổi Hoa Quốc, lúc đó hắn muốn ngồi lên ngôi vua cũng danh chính ngôn thuận, ai dám chống đối hắn? Còn người sẽ trở thành kẻ bị vứt bỏ”.

Dạ Hoàng có một đống lời muốn chặn họng nàng, nhưng lại không tìm được lý do nào có thể ngắt lời nàng.

Cố Thanh Hy nhẹ giọng: “Do đó, tốt hơn hết là người chọn tin tưởng ta. Ta đảm bảo nhất định có thể làm Dạ Mặc Uyên ra tay đánh đuổi Hoa Quốc, đảm bảo Dạ Quốc được bình yên”.

“Dạ Mặc Uyên sẽ nghe lời ngươi?”

“Đương nhiên, chắc hẳn hoàng thượng cũng đã nghe nói vương gia cưng chiều ta thế nào rồi nhỉ?”

“Nhưng tại sao ngươi lại muốn giúp ta?”, hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng càng nghĩ càng không nghĩ ra rốt cuộc không đúng chỗ nào.

“Không phải ta đang mang thai con của chiến thần sao? Vài ngày trước ta nằm mơ thấy Quan Âm báo mộng, Quan Âm nương nương nói chiến thần đã giết quá nhiều người, sát khí quá nặng, đứa bé bị hắn làm ảnh hưởng nên rất khó bình an ra đời, trừ phi tìm được một đôi mắt trái tim đeo trên người mới có thể bảo vệ đứa bé bình an. Ta nghĩ hoàng thượng là chân long thiên tử, nếu người đích thân ra tay tìm giúp ta, vậy thì ta nhất định sẽ tìm được đôi mắt trái tim mà Quan Âm nương nương báo mộng”.

“Quan Âm nương nương có nói đứa bé trong bụng ngươi là nam hay nữ không?”

“Có, là nữ hài, giống ta”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play