Cố Thanh Hy xé toạc một mảng váy của mình ra, tùy tiện ném lên không trung.

Làm như vậy quá đỗi đoạn tuyệt, mọi người đều không thể ngờ được.

Cố Thanh Hy điên rồi ư?

Nàng có biết rằng ở thời đại phụ nữ có vị trí rất thấp này, một người con gái nếu như không có phủ Thừa Tướng chống lưng thì sẽ vô cùng khó khăn không.

"Tiểu thư, có phải người bị ma nhập không, chúng ta không thể rời khỏi phủ Thừa Tướng được", Thu Nhi lo lắng.

"Cố Thanh Hy, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"

"Biết, hai chúng ta không còn quan hệ cha con nữa. Ông không phải luôn cho rằng ta là cái gai trong mắt ông hay là nỗi nhục nhã của ông sao? Giờ thì xong rồi, sau này ta không còn liên quan gì đến ông nữa".

Ngũ di nương chỉ sợ không lấy lại được 20 vạn lượng bạc, vội vàng nhỏ giọng nói: "Lão gia, thiếp thấy Tam tiểu thư không muốn trả 20 vạn lượng bạc của Lan Nhi lại, cũng không muốn giao ra số bạc đã thắng của đám công chúa nên mới cố ý cắt đứt quan hệ cha con với lão gia đó".

Cố Sơ Lan cũng hùa vào: "Cha, Tam tỷ tỷ có phải là cho rằng chúng ta đang cướp bạc của cô ta không? 20 vạn lượng bạc mà ngoại công cho Lan Nhi, Lan Nhi chưa từng giữ làm của riêng, Lan Nhi vốn muốn đóng góp vào tài sản gia tộc nhưng Tam tỷ tỷ... cô ta... cô ta lại dùng kế cướp mất số bạc đó trước rồi".

Cố thừa tướng dường như đã hiểu ra.

Ông ta còn đang đoán vì sao Cố Thanh Hy lại đột nhiên thay đổi tính tình như vậy, hóa ra là dựa vào hơn 100 vạn lượng bạc đó.

Cũng phải, hơn 100 vạn lượng bạc đủ để cho nàng sống vô lo vô nghĩ mấy đời rồi.

"Ngươi muốn cắt đứt quan hệ với ta cũng được, nhưng ta có hai điều kiện. Thứ nhất, giao chỗ bạc mà ngươi thắng công chúa và Lan Nhi ra, thứ hai là ngồi kiệu hoa từ Cố gia tới Dạ Vương phủ".

Cố Thanh Hy mỉm cười: "Hơn 100 vạn lượng bạc đó là ta dựa vào bản lĩnh mà thắng, tại sao phải đưa cho ông?"

"Nói bậy, rõ ràng là ngươi dùng kế", Cố Sơ Lan quát lên, nếu như không lấy lại được 20 vạn lượng bạc đó thì cô ta không muốn sống nữa.

"Ồ... ta dùng kế gì vậy? Lẽ nào là ta ép ngươi cá cược với ta sao? Hay là ta thông đồng với Thượng Quan phu tử, để Thượng Quan phu tử giúp ta gian lận?"

Cố Sơ Lan không biết nói lại thế nào.

Thượng Quan phu tử là ai?

Đó là một trong Tứ đại tài tử trong thiên hạ, đầy một bụng kinh luân, chính khí nghiêm nghị, còn là tâm phúc bên cạnh thánh thượng, sao có thể giúp đỡ học trò gian lận được.

Ngũ di nương thấy vậy liền lập tức đánh trống lảng: "Cho dù chỗ bạc đó là do ngươi thắng, nhưng chung quy lại ngươi là người của phủ Thừa Tướng, phủ Thừa Tướng nuôi ngươi bao nhiêu năm nay, ngươi cũng phải báo đáp gì đó chứ".

Cố Sơ Lan phản ứng lại, cực lực gật đầu: "Đúng, đúng vậy".

Cố Thanh Hy tiêu sái thu lệnh bài lại, bước từng bước về phía Ngũ di nương, thách thức nói: "Báo đáp? Nếu như không phải vì quan hệ của mẹ ta thì ông ta có thể lên làm thừa tướng không? Nếu như không phải nhờ có của hồi môn của mẹ ta thì phủ Thừa Tướng có thể náo nhiệt như ngày hôm nay không? Các ngươi có được gấm y ngọc thực như ngày nay không? Nhưng những năm qua phủ Thừa Tướng đối xử với ta thế nào? Đồ ăn thì toàn cơm thừa canh cặn, mặc toàn vải xô áo tang, chẳng khác gì với người hầu, mấy lần khi ta ốm đến hấp hối, đã từng có người gọi lấy một lần đại phu tới, sắc một bát thuốc cho ta chưa?"

Ngũ di nương lùi lại vài bước, sắc mặt khó coi, bà ta tức tối đáp lời: "Ta cũng không quản việc trong phủ, ngươi gào lên với ta làm gì?"

Câu nói này không nghi ngờ gì là kéo mũi dùi về phía Đại phu nhân.

Đại phu nhân hung hăng lườm bà ta một cái, lạnh giọng nói: "Tất cả công tử tiểu thư di nương trong phủ, ta đều nghiêm túc dựa vào thân phận để phân phát, về phần tại sao Tam tiểu thư không nhận được thì phải hỏi lại Hạ Phong, dù sao tất cả vật dụng thực phẩm của Tam tiểu thư đều là do Hạ Phong đưa tới".

Ai mà không biết Hạ Vũ Hạ Phong là cánh tay trái tay phải của Ngũ di nương, nếu như điều tra ra Hạ Phong có vấn đề vậy thì sự việc vẫn liên can tới Ngũ di nương.

Ngũ di nương tức tối nghiến răng ken két.

Trong phủ ai không biết, ngoại trừ bọn họ hại Tam tiểu thư ra thì Đại phu nhân cũng có phần, chỉ là Đại phu nhân hành động cẩn thận bí mật, có thể sẽ đổ hết mọi trách nhiệm lên hạ nhân, còn bọn họ thì đúng là đen đủi tuyệt đối.

Ngũ di nương không nói gì được, Tam di nương lại lười biếng thưởng thức đan khấu, cũng không sợ sự việc càng ngày càng lớn, dễ thương nói: "Muốn biết ai ăn bớt tiền tiêu hàng tháng của Tam tiểu thư thì cứ điều tra là rõ thôi".

"Tam di nương, chuyện nhỏ thế này có thể từ từ điều tra, nhưng hơn 100 vạn lượng bạc đó của Cố Thanh Hy thì bắt buộc phải bỏ ra".

"Ồ, đường đường là chuyện tiền tiêu hàng tháng của Tam tiểu thư dòng trưởng bị người khác ăn chặn, đây cũng là chuyện nhỏ sao?", Tam di nương giọng nói có phần mỉa mai.

"Đủ rồi, cãi nhau cái gì mà cãi nhau, Cố Thanh Hy, chuyện ngươi bị ăn chặn tiền tiêu hàng tháng ta sẽ điều tra rõ ràng, nhưng hơn 100 vạn lượng bạc đó ngươi bắt buộc phải giao ra ngay lập tức".

Cố Thanh Hy cười nhạo một tiếng.

Người bỉ ổi đúng là vô địch.

Trong mắt Cố thừa tướng, bất luận nàng đã phải chịu oan ức thế nào thì ông ta cũng không cảm thấy một tia áy náy.

Trong mắt ông ta chỉ có hơn 100 vạn lượng bạc đó mà thôi.

Cố Thanh Hy uể oải ngáp một cái, vui vẻ nhìn bọn họ tức giận hổn hển.

"Đáng tiếc, ông nói muộn quá rồi, ta đã tặng hết cho người ta rồi".

Mọi người biến sắc.

"Ngươi... ngươi nói cái gì? Tặng hết cho người khác rồi? Sao có thể, đó là hơn 100 vạn lượng bạc đấy".

"Thì sao, ông không tin à? Vậy các người cứ việc điều tra".

Cố thừa tướng quát lên: "Thu Nhi, ngươi nói đi, hơn 100 vạn lượng bạc đó đi đâu rồi?"

Thu Nhi sợ hãi toàn thân run rẩy: "Đầu tiên tiểu thư đã tặng cho Tiêu công tử 50 vạn lượng bạc, sau đó lại tặng 30 vạn lượng bạc nữa, tổng cộng là 80 vạn lượng bạc, tiểu thư còn tặng cho Liễu công tử 20 vạn, Vu công tử 20 vạn, cùng với mua vài loại thuốc bổ hết 20 vạn lượng bạc nữa".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play