Thu Nhi quỳ bụp xuống một tiếng, liên tiếp dập đầu.
"Lão gia khai ân, tiểu thư biết sai rồi, lần này tiểu thư về là để nhận lỗi với người, xin lão gia tha cho tiểu thư một lần này, tiểu thư nhất định sẽ không dám tái phạm nữa".
"Nó to gan lớn mật như vậy đều là do điêu nô như ngươi ở sau lưng bao che giúp đỡ, người đâu, lôi con ác nô này ra ngoài, đánh chết cho ta trước rồi sau đó phạt đánh Tam tiểu thư 50 trượng".
"Lão gia khai ân, người có thể đánh chết nô tỳ, nhưng tiểu thư là thiên kim, không chịu được 50 trượng đâu ạ, cô ấy không chịu nổi đâu ạ".
Cố Thanh Hy một tay kéo Thu Nhi đứng lên, phẫn nộ nói: "Không có tiền đồ gì cả, làm mất sạch mặt mũi của tiểu thư nhà ngươi rồi, ta không phải đã nói với ngươi ngoài ta ra thì ngươi không phải quỳ trước mặt bất cứ ai sao?"
"Tiểu thư..."
Thu Nhi khóc nức nở, giờ là lúc nào rồi mà tiểu thư vẫn còn làm chuyện ngu ngốc như vậy chứ.
"Còn ngây ra đấy làm gì, ra tay".
Cố thừa tướng tức giận, ông ta không tin hôm nay không xử lý được đứa con gái này của mình.
Đám người Cố Sơ Lan đều không giấu nổi vẻ vui sướng, cười trên nỗi đau của người khác, chờ đợi Cố Thanh Hy bị đánh cho phải quỳ xuống xin tha.
Đám hạ nhân khí thế hùng hổ đi tới, Cố Thanh Hy thong thả ung dung lấy ra một tấm lệnh bài mạ vàng trong ngực áo ra, bên trên khắc một chữ lệnh rất lớn.
Nhìn thấy miếng lệnh bài này, đám hạ nhân đều lũ lượt dừng lại.
Cố thừa tướng biến sắc.
Lệnh bài đó không phải là hoàng lệnh mà tiên hoàng đã ban cho Chiêu Lăng công chúa sao?
Tiên hoàng yêu thương Chiêu Lăng công chúa nhất, hận nỗi không thể giao cả thiên hạ vào tay bà, miếng lệnh bài này đương nhiên cũng có thể tới được tay Chiêu Lăng công chúa.
Sau khi Chiêu Lăng công chúa chết, ông ta vẫn luôn tìm kiếm miếng lệnh bài này nhưng tìm thế nào cũng không ra, giờ sao lại ở trong tay Cố Thanh Hy?
Cố Thanh Hy ung dung ngắm nghía tấm lệnh bài, thờ ơ nói: "Nếu như ta nhớ không nhầm thì tiên hoàng hình như đã từng nói, thấy lệnh bài này như thấy người. Mặc dù tiên hoàng đã qua đời nhưng ta nghĩ lệnh bài chắc vẫn còn hiệu lực nhỉ?"
Ngũ di nương hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay vốn có thể trừng trị được nàng, nhưng bà ta không biết Cố Thanh Hy lại tìm đâu ra lệnh bài của tiên hoàng.
Cố Sơ Lan tuổi vẫn còn khá nhỏ nên không nhận ra ý nghĩa của tấm lệnh bài này, liền chửi bới: "Cố Thanh Hy, ngươi cầm một miếng lệnh bài nát là nghĩ có thể bắt bí được cha sao?"
"Hỗn xược, ngươi lại dám coi thường lệnh bài của tiên hoàng, dựa vào những gì ngươi vừa nói đã đủ để Cố gia chu di cả nhà rồi đấy"
Lệnh... lệnh bài của tiên đế?
Lẽ nào tấm lệnh bài này thật sự là do tiên hoàng ngự ban sao?
Cố Thanh Hy giơ cao lệnh bài lên, gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Lệnh bài tiên đế ở đây, các ngươi còn không mau quỳ xuống".
Cố thừa tướng sắc mặt càng lúc càng tái nhợt đi.
Trước mặt lệnh bài tiên đế, ông ta không dám làm trái lời.
Nhưng...
Ông ta là thừa tướng đương triều lại là cha ruột của nàng, làm gì có chuyện cha đẻ phải quỳ trước mặt con gái của mình? Còn ra thể thống gì chứ?
Đại phu nhân lại càng không thể quỳ trước một vãn bối của mình được.
Bà ta mỉm cười ngượng ngập: "Tam tiểu thư, đều là người nhà cả, hà tất phải mang lệnh bài ra".
"Nói như vậy, các ngươi không nhận hoàng lệnh của tiên đế phải không? Cũng đành, nếu như lệnh bài không có tác dụng thì giờ ta đi tìm hoàng thượng, để hoàng thượng hủy lệnh bài này đi vậy".
Nói rồi nàng quay người tiêu sái bỏ đi.
Đại phu nhân cuống cuồng vội vàng ngăn nàng lại, ngữ khí dịu xuống: "Tam tiểu thư đừng tức giận, không phải ta có ý đó, ý của ta là chúng ta đều là người một nhà, hà tất gì phải làm khó nhau như vậy".
"A... hay cho câu người một nhà, Cố Thanh Hy ta không với tới đám đại thần các người đâu".
Đột nhiên, Cố Thanh Hy nghiêm khắc quát lên, khí tức vương giả toàn thân chợt tản phát ra, trong giọng nói mang theo hàm ý không cho phép từ chối: "Quỳ hay không quỳ".
Mọi người bị tiếng quát của nàng dọa cho sợ giật mình.
Lại nhìn ánh mắt lạnh nhạt của nàng, mọi người không còn nghi ngờ gì nữa, một khi bọn họ từ chối thì Cố Thanh Hy tuyệt đối sẽ chạy tới hoàng cung làm lớn chuyện lên.
Cố thừa tướng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng hoàng lệnh trước mặt ông ta không thể không lựa chọn khuất phục, chỉ đành quỳ xuống, không cam lòng hành đại lễ.
Cố thừa tướng đã quỳ rồi, mọi người sao có thể không quỳ được, vậy là tất cả chỉ có thể quỳ xuống.
Người tức giận nhất trong đó là đám di nương và tiểu thư.
Cố Thanh Hy là người mà bọn họ coi thường nhất, bọn họ chưa từng nghĩ tới có một ngày bọn họ lại phải quỳ trước mặt Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy lại cứ không cho bọn họ đứng dậy, mà buồn chán nghịch hoàng lệnh, miệng than thở: "Lệnh bài này chơi cũng vui đấy, sau này có phải mỗi ngày ta đều nên lấy ra một lần không nhỉ".
Mọi người tức đến suýt thì thổ huyết.
Mỗi ngày lấy ra một lần?
Vậy mà nàng cũng nói ra được ư?
Làm gì có ai tùy tiện lấy lệnh bài hoàng lệnh ra chứ?
Đám người Cố Sơ Lan và Ngũ di nương đều cắn chặt răng.
Đã quỳ lâu như vậy rồi mà Cố Thanh Hy mắt mù hay bị câm điếc rồi, còn không mau cho bọn họ đứng lên đi?
Lại đợi thêm một lúc nữa, Cố Thanh Hy vẫn chưa có bất cứ động tĩnh nào, Cố Sơ Tình không chịu được nữa, ả ta tức giận quát: "Rốt cuộc ngươi muốn chúng ta quỳ đến bao giờ?"
"Sao hả, ngươi không muốn quỳ trước hoàng lệnh à? Vậy hay là chúng ta cùng đi tìm hoàng thượng, bảo hoàng thượng ban đặc quyền cho ngươi đi".
"Cố Thanh Hy, ngươi chơi ta đúng không?"
"Kỳ cục, ta chơi ngươi cái gì? Bảo các ngươi quỳ là tiên hoàng chứ đâu phải ta".
Thổ huyết...
Tiên hoàng đã qua đời nhiều năm như vậy rồi, ông ấy làm sao có thể bắt bọn họ quỳ được?
Còn không phải là Cố Thanh Hy đang cáo mượn oai hùm sao.
Mặc dù Thu Nhi cũng ngạc nhiên vì tiểu thư của mình lấy đâu ra lệnh bài, nhưng nàng ta sợ làm to chuyện lên nên vội vàng khuyên ngăn.
"Tiểu thư, lão gia bọn họ vẫn còn đang quỳ đó, đêm khuya gió lạnh, hay là để lão gia đứng lên trước đã ạ".
"Được thôi, nể mặt ngươi, tiên hoàng tạm thời bỏ qua cho bọn họ, các người có thể đứng lên rồi".
Mọi người ói ra máu.
Cái gì mà tiên hoàng tạm thời bỏ qua cho bọn họ chứ.
"Ngươi bất hiếu", Cố thừa tướng phẫn nộ gào lên.
Trên đời này làm gì có ai dựa vào tiên hoàng mà ép cha ruột của chính mình quỳ xuống?
Nàng không sợ sẽ bị trời phạt sao.
Ông ta luôn cho rằng Cố Thanh Hy trở về là để quỳ xuống xin tha, nhưng có thế nào ông ta cũng không ngờ được, Cố Thanh Hy lại dám làm như vậy với ông ta.
"A, nếu như cha đã không coi con là con gái thì tại sao con phải coi cha là phụ thân, quan hệ của chúng ta giống như mảnh vải này, từ nay cắt đứt quan hệ".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT