Làm gì có ai có thể cười khi kể về cái chết thảm thương của cha nương mình?
Nàng nắm chặt tay hắn ta, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của Dịch Thần Phi, kiên định nói: “Thần Phi đại ca, huynh vẫn còn ta, ta sẽ luôn ở bên cạnh huynh”.
Một câu nói đã khiến bức tường mà Dịch Thần Phi vất vả xây dựng lên đổ sụp.
“Lúc trước muội cũng đã từng nói với ta câu này. Năm đó ta bốn tuổi, muội ba tuổi, muội cũng nắm tay ta, thề với ta rằng muội sẽ luôn ở bên cạnh ta”.
Vậy ư...
Nàng không nhớ.
Năm ba tuổi nàng còn ở hiện đại.
“A Hy, ta biết với tính cách của muội, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản muội đi tìm Long Châu. Ta chỉ muốn nói rằng tìm không được cũng không sao cả, việc gì cũng đừng quá cố gắng, cũng không cần lo lắng cho ta. Ta sẽ tự lo cho bản thân mình và đợi muội trở về”.
Cố Thanh Hy đột nhiên vùi đầu vào lòng hắn ta, mắt đỏ lên, “vâng” một tiếng bằng giọng mũi.
Dịch Thần Phi đưa tay muốn an ủi nàng, nhưng lại không dám chạm vào người nàng, chỉ có thể để mặc cho nàng ôm.
Nàng coi hắn ta như ca ca ruột.
Hắn ta không coi nàng là muội muội ruột.
Nhưng hắn ta sẽ không bao giờ có suy nghĩ quá chừng mực.
Không chỉ là hắn ta trúng huyết chú, sức khoẻ không cho phép.
Còn bởi vì không muốn phá hỏng tình huynh muội đẹp đẽ ấy.
Chỉ cần nàng sống tốt, bấy nhiêu... đã đủ rồi...
Một quán trà nọ trên núi hoang.
Cố Thanh Hy đeo khăn che mặt che khuất dung mạo tuyệt sắc của mình, chỉ để lộ đôi mắt linh động sáng ngời.
Nàng mặc bộ váy xếp li đỏ rực, chất liệu vải không quá đắt tiền nhưng lại tôn lên dáng người lả lướt hoàn mĩ của nàng.
Nàng lười biếng ngồi uống rượu, dù không nhìn thấy dung mạo của nàng, những người đi ngang qua vẫn sẽ bị nàng hấp dẫn.
Không biết tiểu nương tử này đến từ đâu mà lại có vóc dáng và khí chất tốt như vậy.
Trong quán trà, người qua đường tụm ba tụm năm bàn tán chuyện gì đó.
“Các ngươi đã nghe nói chưa, Sở Quốc và Ma tộc đánh nhau rồi đó”.
“Hả... Vì sao thế, chẳng phải xưa nay Sở Quốc và Ma tộc nước sông không phạm nước giếng sao?”
“Người huynh đệ, sao ngươi nắm bắt thông tin chậm thế, ngoài kia đã truyền ầm lên rồi kìa”.
“Mấy ngày nay ta đi săn trong núi sâu chưa về nhà. Ngươi mau nói cho ta nghe với, tại sao Sở Quốc lại đánh nhau với Ma tộc?”
“Mười mấy năm trước Hoàng hậu Sở Quốc đã sinh một vị hoàng tử nhưng lại bị người khác bế đi mất, nhiều năm qua Hoàng đế Sở Quốc vẫn chưa có con nối dõi, chuyện này ngươi biết chứ?”
“Chuyện này có ai không biết, hằng tháng hằng năm Sở Quốc đều dán bố cáo tìm hoàng tử, không chỉ Sở Quốc thôi đâu, tất cả các quốc gia trong thiên hạ đều dán bố cáo. Ta nhớ trên bố cáo còn viết nếu ai tìm được hoặc cung cấp thông tin về hoàng tử sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim cùng với chức quan nhất phẩm. Chậc chậc chậc, hâm mộ chết đi được, nhưng chuyện này có liên quan gì tới Ma tộc?”
“Họ đã tìm thấy vị hoàng tử đó của Hoàng đế Sở Quốc, nhưng hắn đã bị Lan kỳ chủ của Ma tộc hại chết, rơi xuống Biển Máu, ngay cả thi thể cũng không tìm được. Hoàng đế và Hoàng hậu Sở Quốc nổi giận, điều động sức mạnh cả nước đối phó với Ma tộc, chỉ cần gặp được người của Ma tộc thì họ sẽ giết ngay, còn đem quân đi phá huỷ rất nhiều thế lực của Ma tộc”.
Khi nghe tới đoạn hoàng tử Sở Quốc rơi xuống Biển Máu, ngay cả thi thể cũng không tìm được, tay bưng chén rượu của Cố Thanh Hy cứng đờ, vẻ đau đớn thoáng qua trong mắt.
“Ồ... Tại sao Lan kỳ chủ lại hại chết hoàng tử Sở Quốc? Hành động này không phải rõ ràng đang đối đầu với Sở Quốc sao?”
Người kể chuyện lén lút ngoắc tay với họ, hạ giọng: “Theo tin tức ta nắm được, vị hoàng tử thất lạc của Sở Quốc kia là người hầu của Lan kỳ chủ, cũng chính là nam sủng của Lan kỳ chủ, từ nhỏ đã bị Lan kỳ chủ ấy ấy...”
“Không phải chứ, hắn là hoàng tử cơ mà, chuyện này sao có thể...”
“Ai biết hắn là hoàng tử, Lan kỳ chủ cũng đâu có biết, mọi người chỉ tưởng hắn là một người hầu thấp hèn”.
“Thảo nào... Thảo nào Lan kỳ chủ lại muốn giết chết hắn, còn hại hắn mất luôn hài cốt. Nếu là ta, ta cũng sẽ làm như vậy, huỷ thi diệt tích đấy mà”.
Cố Thanh Hy uống ừng ực mấy hớp, tâm trạng không được tốt lắm.
“Hoàng tử Sở Quốc đã chết thì chẳng phải Hoàng đế Sở Quốc cũng bị tuyệt tự sao? Tương lai ai sẽ thay ngôi vị hoàng đế Sở Quốc đây?”
“Chuyện này sao chúng ta biết được? Ta chỉ biết là Sở Quốc và Ma tộc đánh nhau rất kịch liệt, bây giờ ngoài kia ai cũng sợ bóng sợ gió, cảm thấy bất an. Nếu không có việc gì thì cứ trốn trong núi sâu đi, kẻo bị tưởng là người của Ma tộc rồi bị giết đấy”.
“Không phải Ma tộc lợi hại lắm à, sao lại bị Sở Quốc truy sát thảm hại thế? Ma chủ Ma tộc đâu rồi, lẽ nào hắn ta không quan tâm?”
“Ha ha, ngươi đoán trúng rồi đó, ma chủ không quan tâm nên Ma tộc mới rối loạn”.
“Thật không, vậy ma chủ đi đâu rồi?”
“Không ai biết ma chủ đã đi đâu, có người nói hắn ta đang bế quan tu luyện, có người nói ma chủ thích một nữ nhân nên đang theo đuổi nàng ta, còn có người nói ma chủ bị cao thủ Sở Quốc đánh trọng thương, giờ đã chết rồi, nhiều cách nói lắm”.
“Vị hoàng tử Sở Quốc đó thật bất hạnh, vốn là một hoàng tử nên được cao cao tại thượng, cơm ngon áo đẹp, thế mà lại trở thành người hầu, hơn nữa còn mất sớm. Nếu hắn còn sống, ngôi vua Sở Quốc chắc chắn sẽ là của hắn”.
“Chứ gì nữa, Hoàng đế Sở Quốc sủng ái Hoàng hậu Sở Quốc như thế, cả đời chỉ có một mình bà ấy, không nạp phi tần, sao ông ấy có thể không để lại ngôi vua cho vị hoàng tử do ông ấy và Hoàng hậu Sở Quốc sinh ra chứ, haiz...”
“Có vẻ như trong thời gian chúng ta đi săn trong núi sâu, dưới núi đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn”.
“Đây thì tính là gì, còn chuyện khác lớn hơn nữa kìa”.
“Hả, chuyện gì cơ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT