Lục trưởng lão cầm bầu rượu hồ lô bên hông lên, mở nắp uống ừng ực, sau đó mới chậm rãi kể: “Nghìn năm trước, Ngọc tộc là một quốc gia tên là Ngọc quốc, Thiên Phần tộc cũng là một quốc gia tên là Trần quốc. Ngọc quốc và Trần quốc vốn có quan hệ quốc gia thông gia với nhau”.
“Quốc gia thông gia?”
“Phải, khi hoàng đế Ngọc quốc còn ở trong bụng mẹ đã có hôn ước với công chúa Trần quốc cũng đang ở trong bụng mẹ. Công chúa Trần quốc yêu hoàng đế Ngọc quốc say đắm, nhưng hoàng đế Ngọc quốc đã có người trong lòng từ lâu. Ông ấy tình nguyện từ bỏ ngôi vị hoàng đế, thậm chí còn không tiếc hi sinh tính mạng của mình để cưới nữ tử dị quốc Hoàng Chân Chân. Trần quốc nổi tiếng với vu thuật, công chúa Trần quốc giết huynh giết phụ, ngồi lên ngôi vị nữ đế Trần quốc, tế cả Trần quốc để tạo nên huyết chú độc ác nhất thiên hạ”.
“Vì thế tất cả con dân Ngọc quốc đều trúng huyết chú, trăm nghìn năm qua, đời đời kiếp kiếp phải chịu đựng nỗi đau do huyết chú. Ngọc quốc vốn dĩ rất hùng mạnh, vì huyết chú mà người dân trong nước giảm qua từng thế hệ, đến nay... Haiz...”
Cố Thanh Hy không khỏi nhướng mày: “Tế tất cả người của Trần quốc? Vậy còn Thiên Phần tộc xuất hiện bằng cách nào?”
“Nữ ma đầu kia rất gian xảo, nàng ta để lại một nhánh huyết mạch thân tín nên con dân Trần quốc mới không chết hết”.
Nhắc tới nữ đế Trần quốc, mọi người đều cực kì phẫn nộ, chỉ ước rút gân, lột da nàng ta.
Cố Thanh Hy sụt sịt.
Vì ghen tuông mà đã tế cả thên hạ, thủ đoạn này thật độc ác.
“Ngọc quốc chúng ta cũng vì huyết chú nên thực lực giảm sút trầm trọng, sau này tiên hoàng sợ nước khác tấn công chúng ta nên đã tìm đến vùng đất thế ngoại này, thiết lập kết giới. Tiên hoàng của chúng ta có võ công rất cao, từ trăm nghìn năm qua cho đến nay vẫn không ai có thể phá vỡ kết giới”.
“Vậy còn nữ đế Trần quốc, nàng ta đã chết rồi sao?”
“Nàng ta đã bị tiên hoàng và tiên hậu giết, có điều... ngoại trừ Long Châu, không có cách nào có thể hoá giải huyết chú”.
Lục trưởng lão tạm dừng, đột nhiên nhìn sang Đại trưởng lão bằng ánh mắt cầu xin, giọng van nài: “Đại trưởng lão, hay ông cho ta ra ngoài tìm Long Châu thay lão Tứ đi. Mũi ta thính lắm, chỉ cần gần đó có Long Châu, ta nhất định sẽ ngửi thấy”.
“Thôi đi, mũi của ông trừ ngửi rượu thì còn có thể ngửi được cái gì? Ai không biết ông gặp rượu ngon là bắt đầu say, cho ông ra ngoài làm việc, cả tộc đều không yên tâm”.
“Lão Tứ, ông nói vậy là sai rồi, dù sao võ công của ta cũng cao hơn ông, với lại ta cẩn thận hơn ông. Trước đây ông ra ngoài nhiều lần mà ngay cả bóng dáng của Long Châu ông cũng không tìm được, ta vừa ra ngoài một lần đã phát hiện tung tích của viên Long Châu thứ tư, ông không thể phủ nhận điều này đâu”.
“Ông...”
Đại trưởng lão đang im lặng đột nhiên lên tiếng: “Lão Lục cũng đi cùng đi”.
“Đa tạ Đại trưởng lão”.
Trong một ngôi nhà tre nhã nhặn.
Cố Thanh Hy đến thăm Dịch Thần Phi, nàng vốn định nhìn lén hắn ta một chút rồi đi, nhưng không ngờ hắn ta đã tỉnh.
Sắc mặt Dịch Thần Phi tái nhợt, mái tóc bạc trắng vô cùng nổi bật trong rừng tre xanh ngắt um tùm. truyện
Dù sức khoẻ đang yếu nhưng hắn ta vẫn cười rất ôn hoà, ánh mắt nhìn Cố Thanh Hy đầy dịu dàng.
“Thần Phi đại ca, huynh tỉnh khi nào vậy, sao huynh không sai người báo với ta một tiếng?”
“Ta vừa mới tỉnh”.
Giọng Dịch Thần Phi yếu ớt.
Hắn ta không nói cho nàng biết mình đã tỉnh từ tối hôm qua.
Tối qua huyết chú phát tác, hắn ta đã đau tới mức sống không bằng chết, ngất đi mấy lần rồi tỉnh lại vì đau đớn.
Hắn ta cũng đã... tận mắt nhìn thấy những gì đã xảy ra trên núi Tuyết Phong và những ngọn núi khác.
Tiếc rằng hắn ta không dư thừa sức lực, bản thân còn khó bảo toàn, hoàn toàn không thể cứu người khác.
Vẻ áy náy còn thoáng hiện trên mặt Dịch Thần Phi.
Nếu không phải vì cứu hắn ta, các trưởng lão đã không tiêu hao nhiều chân khí như thế, từ đó... không thể trấn áp các thôn dân phát tác huyết chú.
Tối qua nàng nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như thế, chắc hẳn trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Cố Thanh Hy dọn ghế ngồi bên cạnh giường, dịch chăn giúp Dịch Thần Phi.
“Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh rồi, sức khoẻ huynh không được tốt, nhất định phải chú ý nhiều hơn. Nhìn huynh gầy thế này, lát nữa ta sẽ kê thực đơn để Âm Nhi nấu cho huynh ăn”.
“Muội định đi à?”
“Vâng... Nhưng ta sẽ trở lại sớm thôi”.
Yên lặng.
Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Dịch Thần Phi biết nàng muốn ra ngoài tìm Long Châu.
Đôi mắt dịu dàng có chút đau xót, khoé miệng hắn ta khẽ giật, nhỏ giọng bảo.
“A Hy, chuyện Long Châu không cần gấp gáp, tìm được là chuyện tốt, nếu không tìm được thì cũng thôi, nhiều năm qua mọi người đều đã quen rồi”.
Cố Thanh Hy lặng lẽ cười nhạo.
Loại chuyện này sao có thể quen được?
“Thần Phi đại ca, ta là người của Ngọc tộc, vậy còn nương ta đâu... Nương ta qua đời vì trầm cảm thật không ạ? Cố Thừa Tướng có phải là cha ta không?”
“Những chuyện này ta cũng không rõ lắm”.
“Thế còn cha nương của huynh?”
Nghe vậy, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Dịch Thần Phi đột nhiên trắng bệch.
Hắn ta cúi đầu, đau khổ nhắm mắt lại.
“Xin lỗi vì đã hỏi đến chuyện đau lòng của huynh”.
Dịch Thần Phi ngước lên cười nhẹ: “Muội muốn biết thật ư? Thật ra thì nói cũng không sao cả”.
“Năm ta bốn tuổi, nương ta mang thai, cũng được tám, chín tháng như Ngưu thẩm. Vào ngày mười lăm, cha ta phát tác huyết chú, ông ấy đã giết nương ta khi bị mất lý trí. Tiếc là nương ta không được may mắn như Ngưu thẩm, bà ấy đã một thi hai mệnh, cha ta không chấp nhận được cú sốc này, ngày hôm sau đã tự tử trước thi thể nương ta, cho nên... Năm ta bốn tuổi đã mất cả cha lẫn nương, chính các trưởng lão đã nuôi ta khôn lớn”.
Đây là một chuyện rất bi thảm.
Nhưng Dịch Thần Phi lại kể nhẹ nhàng như thể chỉ đang nói về một chuyện vặt vãnh.
Cố Thanh Hy không biết hắn ta đang chịu đựng nỗi đau như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT