Chẳng lẽ người trúng huyết chú đều có mạch tượng như vậy?

Nàng còn muốn xem kỹ mạch tượng của Đại trưởng lão, Đại trưởng lão đã lặng lẽ rút tay về, dường như không muốn để nàng bắt mạch.

Lục trưởng lão kích động: “A Hy, cô đã trở về rồi. Ta đợi rượu ngon của cô, đợi đến mức tóc đã bạc. Rượu của ta đâu, có phải cô lại lén giấu ở đâu rồi không?”

“Lão Lục”, Đại trưởng lão nghiêm túc nói.

Lục trưởng lão ho khan một tiếng, thẳng người dậy, cung kính đứng ở một bên.

Những trưởng lão khác hình như cũng sợ Đại trưởng lão, ai nấy dù rất kích động, nhưng lại không dám nói gì.

“Dịch Thần Phi thế nào rồi?”

Cố Thanh Hy vòng qua bọn họ, đi tới trước giường, bắt mạch cho Dịch Thần Phi. Mạch tượng của hắn ta tốt hơn trước kia một chút, có lẽ là có người dùng công lực vô thượng giúp hắn ta ổn định thương thế. Nhưng sức sống vẫn đang không ngừng tiêu hao, thậm chí nội lực, lục phủ ngũ tạng, thất kinh bát mạch và máu thịt xương tủy vẫn đang không ngừng bị ăn mòn.

Cứ vậy thì hắn ta chắc chắn sẽ chết.

Bọn họ nói hai tháng đã là nhiều rồi.

Có thể chống đỡ hai tháng có lẽ đã là cực hạn của Dịch Thần Phi.

“Bẩm tộc trưởng, bệnh của Thần Phi tạm thời đã ổn định, mấy lão già bọn ta nhiều nhất chỉ có thể giúp hắn ta giữ được tính mạng trong hai Dtháng. Không biết tộc trưởng có biết tung tích của viên Long Châu thứ sáu ở đâu không? Nếu biết, ta sẽ lập tức phái người đi tìm”.

Khóe miệng Cố Thanh Hy giật giật.

Bọn họ còn không biết tung tích của Long Châu, làm sao nàng biết được.

Nàng xuyên tới thế giới này cũng chưa lâu.

Tam trưởng lão thở dài: “Bây giờ tình hình trong tộc càng lúc càng tệ, nếu không mau chóng tìm đủ bảy viên Long Châu, e rằng…”

“Lão Tam”.

Đại trưởng lão cất giọng sắc bén.

Tam trưởng lão cả kinh, lập tức im miệng.

Lúc đó, giọng của Đại trưởng lão mới hòa hoãn lại, nói: “Tộc trưởng yên tâm, trong tộc mọi chuyện đều tốt. Người không cần phải lo lắng, cũng không cần quá sốt ruột”.

“Phải, trong tộc đều rất tốt. A Hy… à không, tộc trưởng, cô đừng nghe lão Tam nói xằng bậy, chắc chắn hôm qua ông ta uống nhiều rồi, hôm nay lại nói xằng nói bậy”.

“Đúng đúng đúng, hôm qua ta uống nhiều rồi, bây giờ đầu óc ta choáng váng mới nói bậy nói bạ. Tộc trưởng, cô cứ coi như lời ta nói là đang đánh rắm đi”.

Cố Thanh Hy sờ cằm.

Nàng biết bọn họ đều rất nóng lòng muốn tìm đủ bảy viên Long Châu, nhưng lại không hi vọng nàng lo lắng, nên mới an ủi nàng như vậy.

Đại trưởng lão nhìn Cố Thanh Hy im lặng không nói, nhàn nhạt lên tiếng: “Tộc trưởng vừa trở về, có lẽ cũng hơi mệt, các ngươi lui xuống hết đi, để tộc trưởng nghỉ ngơi cho tốt”.

Mấy vị trưởng lão đều không muốn rời đi, vẫn muốn nói chuyện với Cố Thanh Hy, Đại trưởng lão lạnh lùng liếc mắt, bọn họ chỉ đành rời đi trước.

Trước tiên là chữa trị cho tộc trưởng, sau đó lại chữa trị cho Dịch Thần Phi, công lực của bọn họ tiêu hao quá nhiều, quả thật cũng nên quay về nghỉ ngơi thật tốt.

“Tộc trưởng, ta biết từ nhỏ cô và Thần Phi tình sâu nghĩa nặng, nhưng… cô cũng đừng quá lo lắng, tất cả mọi người của Ngọc tộc đều sẽ dốc hết tất cả mau chóng tìm được Long Châu. Đứa trẻ Thần Phi này tâm địa thiện lương, nó cũng không muốn cô khổ sở”.

“Đa tạ trưởng lão, ta thấy ông cũng rất mệt mỏi, ông quay về nghỉ ngơi trước đi”.

“Vâng”.

Cố Thanh Hy ngồi bên giường, đưa bàn tay mượt mà vuốt ve gương mặt tái nhợt góc cạnh rõ ràng, trích tiên xuất trần của hắn ta.

Trong ký ức, mỗi lần Dịch Thần Phi nhìn thấy nàng đều sẽ cười đầy vẻ cưng chiều, dịu dàng ấm áp.

Nàng hi vọng Dịch Thần Phi vẫn có thể cười dịu dàng với nàng như trước kia, gọi nàng là nha đầu ngốc, gọi nàng là A Hy.

“Thần Phi đại ca, ta luôn cảm thấy vai ta rất nặng, gánh rất nhiều chuyện phải làm, nhưng ta không nhớ ra được rốt cuộc là phải làm gì. Bây giờ, hình như ta đã hiểu ra được một chút, một trong những sứ mệnh của ta là tìm được Long Châu đúng không”.

Bởi vì vết thương chưa lành, sức mạnh phong ấn không ổn định, các trưởng lão của Ngọc tộc miễn cưỡng để Cố Thanh Hy ở lại thêm mấy ngày.

Thời gian này, Cố Thanh Hy đã hiểu thêm một ít về Ngọc tộc.

Nơi này không chỉ là một thôn trang, mà là mấy chục thôn trang, mỗi một thôn có mấy trăm đến mấy nghìn nhân khẩu, nghiễm nhiên là một cổ thế tộc hoặc là một quốc gia nhỏ rời xa trần thế.

Không biết có phải vì Đại trưởng lão đặc biệt dặn dò người dân trong thôn không được tùy tiện quấy rầy nàng hay không, mà mỗi người dân trong thôn đều không dám tùy tiện đến làm phiền nàng, chỉ có vài đứa trẻ khá nghịch ngợm hay lẻn vào tìm nàng chơi.

Dần dần Cố Thanh Hy cũng thân thiết với bọn chúng, dân tình nơi này thật thà chất phác, khiến nàng lưu luyến không muốn về.

Bình minh dâng lên, ánh mặt trời màu vàng kim dường như mạ một lớp ánh sáng vàng, chiếu xuống thôn, khiến cho cả thôn lại tăng thêm cảm giác thần thánh.

Cố Thanh Hy lo lắng cho thương tích của Dịch Thần Phi, muốn rời khỏi Ngọc tộc sớm hơn, tiếp tục tìm kiếm hai viên Long Châu còn lại. Nàng dậy từ sớm, không ngoài dự liệu thì ngoài cửa lại có rất nhiều rau cải, thịt cá, hoa quả… mà người dân để đó cho nàng.

Trời vừa hửng sáng, trong thôn đã có thôn dân xuống ruộng lao động.

Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn qua, không biết vì sao nàng luôn cảm thấy hình như trong thôn đã ít đi rất nhiều người. Lúc trước trời sáng, ở bên suối, trong ruộng khắp nơi đều có thôn dân, tiếng nói cười ngay cả ngoài thôn cũng có thể nghe thấy.

Hôm nay, những đứa trẻ trong thôn cũng không thấy đâu nữa.

“Tộc trưởng, sao hôm nay lại dậy sớm vậy?”

Ngưu thúc đi săn trở về, từ xa nhìn thấy nàng thì mỉm cười chào hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play