Ông ta thân thiết nói: “Nha đầu ngươi, suýt chút nữa phá vỡ sức mạnh phong ấn hai lần, suýt thì dọa chết ta, cô nói nếu cô thực sự không muốn phong…”
“Khụ khụ…”
Ngũ trưởng lão ho khan mấy tiếng, ý bảo ông ta im miệng.
Thất trưởng lão còn muốn nói gì đó, nhìn thấy ánh mắt cảnh cảo của Ngũ trưởng lão thì chỉ đành im miệng.
Thất trưởng lão nói giọng dịu dàng, hiền từ hòa thuận: “Tộc trưởng, cơ thể cô yếu, ta đã dặn dò bọn họ đừng đến quấy rầy cô. Cô cứ ở đây nghỉ ngơi vài ngày, không gì quan trọng hơn cơ thể của cô”.
Cố Thanh Hy nói từng chữ: “Rốt cuộc trong người ta phong ấn cái gì?”
Nàng không phải kẻ ngốc.
Rốt cuộc thân phận thật sự của cơ thể này là cái nào.
Ba vị trưởng lão bỗng rơi vào trầm mặc, bọn họ chần chừ tìm cớ rời đi.
Cố Thanh Hy lấy một con dao găm từ trong nhẫn không gian ra, kề lên cổ mình: “Hôm nay, nếu các ông không nói rõ chân tướng sự việc cho ta, ta sẽ chết ngay trước mặt các ông”.
“Đừng đừng đừng… cô mau buông dao găm xuống, nếu cô xảy ra chuyện gì, làm sao bọn ta giải thích với muốn vàn người dân của Ngọc tộc”.
“Vậy thì nói mau, nếu các ông quen biết ta, chắc cũng biết tính tình ta không tốt lắm đâu”.
Cố Thanh Hy ý chí kiên định, không chịu đặt dao găm xuống, chỉ cần nàng hơi dùng sức, chắc chắn sẽ chết thảm ở nơi này.
Mấy vị trưởng lão sốt ruột đến mức xoay vòng vòng, muốn đi thông báo cho Đại trưởng lão, Cố Thanh Hy lại không để bọn họ rời đi.
Cuối cùng vẫn là Thất trưởng lão tính tình nóng nảy là người đầu tiên không kiên trì nổi nữa.
“Nếu cô đã muốn biết, vậy ta nói cho cô là được”.
“Lão Thất…”
“Aiya, tính cách của tộc trưởng các ông cũng không phải không biết, nếu tộc trưởng xảy ra chuyện gì, các ông giấu bí mật nhiều hơn nữa cũng có thể làm gì được”.
“A Hy, cô là tộc trưởng trẻ tuổi nhất của Ngọc tộc chúng ta, thực lực đã đạt đến cấp bảy. Cô vì che giấu thân phận để tìm kiếm Long Châu mà tự phong ấn võ công của mình, nương thân nơi phủ Thừa Tướng”.
“Không lâu trước đó, cô vì lấy viên Long Châu thứ tư, không biết là ai đã làm cô bị thương nặng, suýt chút nữa mất mạng, ngay cả ký ức cũng mất đi, cho nên cô mới tạm thời không nhớ được bọn ta”.
Cố Thanh Hy ngăn họ lại: “Đợi đã, các ông nói ta là tộc trưởng của các ông, vậy còn tam tiểu thư vốn dĩ của phủ Thừa Tướng thì sao?”
“Tam tiểu thư cũng là cô, thân phận Ngọc tộc quá mẫn cảm, cho nên lúc cô vừa sinh ra, mẫu thân của cô đã lựa chọn để cô ở lại phủ Thừa Tướng, cũng xem như có một thân phận che tai mắt của người khác”.
“Cho nên, xưa nay tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng không phải là người ai cũng có thể ức hiếp, mà là giả heo ăn thịt hổ?”
“Chuyện này… cũng xem như là vậy”.
Cố Thanh Hy nhíu mày: “Vậy mẫu thân của ta đâu, mẫu thân của ta cũng là người Ngọc tộc? Bà ấy vì che giấu thân phận nên mới cố ý gả cho Cố thừa tướng cặn bã đó?”
“Chuyện đó… chuyện đó có chút phức tạp, nhưng cô nói như vậy, hình như… cũng không có gì sai. Mẫu thân của cô vốn chỉ lợi dụng thân phận thê tử của Cố thừa tướng để che đậy…”
Bách Thảo trưởng lão và Ngũ trưởng lão đồng loạt nhìn Thất trưởng lão, Thất trưởng lão che miệng, thức thời im miệng.
Nói như vậy quả thật không sai.
Tình hình năm xưa phức tạp như vậy, mượn danh nghĩa Thừa tướng phu nhân để che đậy thân phận đúng là lựa chọn tốt nhất.
Cố Thanh Hy không nhịn được cười tự giễu.
Không ngờ nàng luôn sống trong tấm lưới mà người khác tạo ra.
Cấp bảy…
Thực lực này quả thật rất mạnh, có lẽ còn mạnh hơn Ma chủ, Ôn Thiếu Nghi, Dạ Mặc Uyên.
Tìm kiếm Long Châu, giải độc huyết chú…
Đây là sứ mệnh của nguyên chủ, không phải sứ mệnh của nàng.
Cố Thanh Hy nàng không có sứ mệnh, dù có thì cũng phải xem tâm trạng của nàng.
“A Hy, cô đừng nôn nóng, bây giờ chúng ta đã tìm được năm viên Long Châu, chỉ cần tìm thêm hai viên nữa, Ngọc tộc chúng ta sẽ được cứu. Thực sự không tìm được cũng không sao, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình”.
Cố Thanh Hy trợn mắt: “Ta phải tìm Long Châu, nhưng ta tìm Long Châu chỉ vì Dịch Thần Phi, không vì ai khác”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Chỉ vì Dịch Thần Phi, không vì ai khác?
Lẽ nào nàng tìm Long Châu không phải vì nghìn vạn bách tính của Ngọc tộc sao?
“Báo… Ngũ trưởng lão, Thất trưởng lão, Bách Thảo trưởng lão, tình hình của Thanh công tử khống tốt lắm. Đại trưởng lão nói nếu không tìm đủ bảy viên Long Châu, Thanh công tử chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất là hai tháng”.
“Đi, đi xem Dịch Thần Phi”.
Trong phòng ngủ thanh nhã.
Sắc mặt Dịch Thần Phi trắng bệch, hai mắt vô lực nhắm chặt, khí tức trên người yếu ớt, mái tóc bạc của hắn ta vừa chói mắt vừa khiến người ta đau lòng.
Ở bên cạnh Dịch Thần Phi còn có vài trưởng lão tóc bạc tuổi đã cao.
Không biết có phải các trưởng lão đã tiêu hao quá nhiều nội lực hay không mà hô hấp không ổn định, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Cố Thanh Hy vừa vào phòng, tất cả trưởng lão với Đại trưởng lão dẫn đầu đồng loạt hành lễ: “Bái kiến tộc trưởng, tộc trưởng vạn phúc”.
“Lão nhân gia mau đứng dậy”.
Cố Thanh Hy không quen lắm, ký ức về Ngọc tộc trong đầu nàng không nhiều, đột nhiên bị nhiều trưởng lão gọi là tộc trưởng, nàng chỉ cảm thấy quái dị.
Lúc đưa tay đỡ bọn họ dậy, Cố Thanh Hy không cẩn thận bắt được mạch của Đại trưởng lão.
Nội lực của Đại trưởng lão hùng hậu, thực lực không biết đã đạt đến bao nhiêu, nhưng đã tiêu hao lượng lớn chân khí, bây giờ khí tức không ổn định. Hơn nữa, mạch tượng của ông ta rất giống với Dịch Thần Phi, dường như có một sức mạnh ăn mòn đang không ngừng cắn nuốt sức sống của bọn họ.
Mặc dù sức sống của bọn họ không bị mất nhiều như Dịch Thần Phi, nhưng cũng đang dần dần hao mòn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT