Vách đá bóng loáng, nhiệt độ cực cao, hai tay của hắn ta bị mài đến mức nổi đầy bọt nước, cả bàn tay đỏ ửng lên vì bỏng, nhưng Dịch Thần Phi vẫn không chút để tâm, trong đầu hắn ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là đưa Cố Thanh Hy rời khỏi đây một cách an toàn.

“Răng rắc…”

Vì chịu không được sức nặng của hai người, cho nên dây leo quấn trên người Cố Thanh Hy lại bắt đầu đứt gãy.

Lúc này, cả hai đều luống cuống.

Dịch Thần Phi không nói hai lời, trực tiếp tháo bỏ dây leo trên người mình, sau đó thắt lên người Cố Thanh Hy.

“Huynh làm gì vậy, trên người huynh không có biện pháp bảo vệ an toàn nào cả, lỡ như sảy tay thì e là xương cốt cũng không còn”.

Cố Thanh Hy cởi dây leo ra, bất kể Thanh tông chủ có đồng ý hay không, nàng vẫn kiên quyết cột ngang hông hắn ta.

“A Hy, ngoan nào, chỉ cần muội an toàn thì ta sẽ không sao cả, muội ngoan ngoãn bám chặt vào lưng ta là được, chớ có lộn xộn”.

Thanh tông chủ liếc nhìn biển máu cuồn cuộn bên dưới, hắn ta thật sự không dám tưởng tượng hậu quả một khi sợi dây leo thứ ba đứt gãy.

Lúc đó, Cố Thanh Hy phải làm sao bây giờ?

“Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết!”

Cố Thanh Hy mạnh mẽ thắt nút dây, không cho hắn ta có cơ hội phản bác, còn nàng thì cắn chặt răng, cố gắng dồn sức, mượn lực từ dây leo, tiếp tục bò lên trên.

Vách núi dốc ngược, cộng thêm lửa từ biển máu thỉnh thoảng phụt lên, tình cảnh của hai người thật sự hung hiểm.

Mưa rỉ rả suốt đêm.

Bất chợt, trên vách đá dựng đứng vang lên âm thanh “xì xì”.

Cố Thanh Hy tưởng rằng đó là Tiểu Cửu nên nhoẻn miệng cười.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thì mặt nàng xanh mét.

Không phải Tiểu Cửu, mà là một con mãng xà cực lớn có hai màu đen trắng đan xen, nó dài khoảng hơn 50 mét, cũng không biết là ma thú cấp mấy nữa. Lúc này, nó đang thè lưỡi, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi nhiệt độ của dung nham nơi đây, đôi mắt sâu thẳm nhìn chòng chọc vào bọn họ, hiển nhiên, nó xem hai người họ là con mồi và bất kỳ lúc nào cũng sẽ phát động công kích.

Thanh tông chủ trọng thương.

Nàng cũng trọng thương.

Dây leo lại tràn ngập mối nguy, một chỗ để đứng cũng không có.

Mấy người Cố Thanh Hy đang ở vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.

“Trên người ta còn có ám khí, chỉ là một con sâu mà thôi, ta có thể đối phó được”.

Cố Thanh Hy giữ bình tĩnh, rồi lấy ra ám khí từ nhẫn không gian.

Chợt, nàng nghe giọng Thanh tông chủ có hơi run, hắn ta khàn giọng nói: “Không phải một, mà là rất nhiều”.

“Rất nhiều?”

Cố Thanh Hy giật mình, nhìn kỹ lại thì cả người nàng phát run.

Vô số mãng xà to lớn hai màu đen trắng đan xen rải đầy vách đá, do vẻ ngoài của chúng gần giống với nham thạch, hơn nữa, cả đám đều đang cuộn mình ngủ nên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát giác ra được.

Nhiều rắn như vậy thì… sao nàng giết hết được?

Đừng nói là hiện tại đang trọng thương, dù ở trạng thái đỉnh cao thì nàng cũng không giết được nhiều rắn như vậy.

“Là Hỏa Xà cấp hai, rất thích ngủ đông ở nơi có nhiệt độ cao, tuy là cấp hai, lực sát thương cũng không quá mạnh, nhưng chúng sống theo đàn và vô cùng đoàn kết, chỉ cần một con bị thương, hoặc phát động công kích thì cả đàn sẽ đồng loạt xông lên”, Thanh tông chủ giải thích.

Cố Thanh Hy dựng tóc gáy.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Muội bám chặt vào ta, ta tăng tốc, cố gắng bò lên trên 2 mét nữa, ở đó có một mỏm đá nhô ra, trên mỏm đá không có rắn, muội hãy nép vào đó tránh đi trước”.

“Ta nghĩ không cần đâu, chúng đã phát hiện ra chúng ta, hơn nữa ta cảm thấy có lẽ chúng đã đói bụng lâu rồi, nên sẽ không bỏ qua con mồi trước mắt đâu”.

Vừa dứt lời, một tiếng “xì xì” vang lên, một con Hỏa Xà thình lình lao đến với xu thế sét đánh không kịp bưng tai.

Hỏa Xà có độc.

Dù bọn họ không sợ độc, nhưng một khi bị cắn trúng thì cũng sẽ tê dại, đến khi đó không có sức để bám vào dây leo mà trèo lên nữa.

Cố Thanh Hy bắn ra một đợt châm độc.

Hỏa Xà lại đổi hướng, tiếp tục chồm đến.

Châm độc của Cố Thanh Hy như bạo vũ lê hoa, giăng kín trời, mỗi một châm đều chính xác và độc ác.

Hỏa Xà bị bắn trúng, rơi xuống biển máu, sau đó bị biển máu cắn nuốt.

Những con Hỏa Xà khác thấy thế liền đồng loạt vọt đến.

Cố Thanh Hy biến sắc, vội lấy ra thêm một loạt châm độc.

Dịch Thần Phi cũng đánh ra một chưởng, dùng nội lực đánh bay đám… Hỏa Xà kia.

“Rầm rầm rầm…”

Có hơn mười con Hỏa Xà bị bọn họ đánh trúng, liên tục rơi xuống biển máu.

Nhưng vẫn có không ít Hỏa Xà chồm đến cắn bọn họ.

Dịch Thần Phi và Cố Thanh Hy buộc phải quần chiến cùng bọn chúng.

Cũng không biết đám Hỏa Xà kia đã khai trí rồi hay sao, mà thấy bọn họ khó chơi liền quay sang cắn dây leo.

“Răng rắc…”

Dây mây cuối cùng cũng đã đứt, khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Dịch Thần Phi dùng toàn bộ nội lực còn sót lại ném Cố Thanh Hy về phía mỏm đá nhô ra kia.

Cố Thanh Hy nhận ra ý định của hắn ta, nên trước khi Dịch Thần Phi ra tay, nàng đã trở tay ném hắn ta lên mỏm đá.

Khi Dịch Thần Phi bay lên, Cố Thanh Hy cũng không trụ nổi nữa, cả người rơi thẳng xuống biển máu.

“A Hy…”

Đồng tử Dịch Thần Phi co lại, hắn ta không chút do dự nhảy xuống.

Cố Thanh Hy nhịn không được quát lên: “Mẹ kiếp, ta thiên tân vạn khổ mới ném ngươi lên mỏm đá được, ngươi còn nhảy xuống làm gì hả, chạy đi đầu thai cho kịp hay sao?”

Dịch Thần Phi nở một nụ cười thê lương.

Dùng khẩu hình đáp lại: “Thật xin lỗi!”

Tim hai người đã sớm nguội lạnh, đều cho rằng bản thân sẽ phải chết.

Bên tai lại vang lên âm thanh “xì xì”.

Cơ thể Cố Thanh Hy đang rơi đột nhiên dừng lại, nàng và Dịch Thần Phi mở mắt ra thì phát hiện mình đang ngồi trên thân rắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play