Cũng may… Lúc chưởng lực của Thanh tông chủ còn cách Cố Thanh Hy một tấc thì đã thu lại, không thật sự giết nàng.
Hắn ta không ngờ vào lúc đứng giữa sống chết, Cố Thanh Hy lại dùng tính mạng bảo vệ hắn ta.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Ôn Thiếu Nghi nhìn Cố Thanh Hy rất phức tạp.
Chưởng lực của Thanh tông chủ tan đi, giấu sự buồn bực ở trong lòng.
Hắn ta lạnh lùng nói: “Ôn Thiếu Nghi, ngươi nhớ rõ, hôm nay là A Hy dùng tính mạng cứu ngươi, nàng không còn nợ ngươi điều gì. Lần sau gặp lại, ta tuyệt đối sẽ không nương tay nữa”.
Ôn Thiếu Nghi ôm chặt ngực mình, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
Cố Thanh Hy tươi cười, hai lúm đồng tiền hiện ra: “Biết ngay là ngươi tốt nhất, đa tạ ngươi. Ngươi yên tâm, nếu sau này hắn ta dám làm chuyện gì có lỗi với Tu La Môn, ta là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn”.
“Mong rằng cô sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay, cũng sẽ không quên lời cô nói hôm nay”.
“Không quên, không quên, sao có thể quên được chứ”.
“Mặc dù ta không giết hắn, nhưng cũng sẽ không cứu hắn. Hắn sống hay chết phải trông đợi vào tạo hóa của hắn”.
Cố Thanh Hy hiểu.
Mặc dù Thanh tông chủ không giết hắn ta, nhưng sẽ để hắn ta ở lại đây tự sinh tự diệt.
Nơi này cách đỉnh núi quá xa, dựa vào tình trạng của Ôn Thiếu Nghi hiện giờ, hoàn toàn không lên được đỉnh núi.
Nhiệt độ ở đây lại cao, đừng nói là hắn ta bị thương nặng, dù có không bị thương gì cũng không thể chịu đựng trong thời gian quá dài.
Thế thì giết hắn ta và không giết hắn ta có gì khác nhau?
Sắc mặt của Thanh tông chủ không tốt.
Có thể làm đến mức này, sợ rằng đã là cực hạn của hắn ta. Nếu còn cầu xin hắn ta nữa, Thanh tông chủ chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nàng lại bị thương nặng, Thanh tông chủ cũng bị thương nặng, hai người họ có thể lên trên được không cũng chưa biết.
Cố Thanh Hy nói: “Ta tin ngươi sẽ sống sót”.
Tầm nhìn của Ôn Thiếu Nghi dần mơ hồ, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, hoàn toàn mất đi ý thức.
Trước khi mất đi ý thức, hắn ta chỉ nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Cố Thanh Hy.
Thanh tông chủ kéo dây leo, có tổng cộng ba sợi dây leo, hắn ta cột hết ba sợi vào thắt lưng Cố Thanh Hy, nói: “Cô lên trước, ta cõng cô lên”.
“Đỉnh núi quá cao, ba sợi dây leo đều cho ta, vậy ngươi phải làm sao?”
Hai tay Cố Thanh Hy ra sức cởi dây leo ra, muốn cột dây leo cho hắn ta.
Thanh tông chủ lập tức ngăn lại, chỉ lấy một trong số đó: “Ta một dây là đủ rồi, nhiệt độ nơi này càng lúc càng cao, không tiện ở lâu, chúng ta mau rời khỏi đây đi”.
Cố Thanh Hy vẫn muốn đưa cho hắn ta hai sợi dây leo còn lại, Thanh tông chủ nói gì cũng không chịu.
Trong lòng nàng hơi phức tạp.
Ba sợi dây leo đưa hết cho nàng là sợ nàng xảy ra chuyện.
Hai sợi dây leo còn lại nói gì cũng không chịu buộc vào người hắn ta là sợ dây leo không chịu nổi trọng lượng của hai người sao?
Lại nhìn Ôn Thiếu Nghi hôn mê bất tỉnh, sống chết không rõ, trong lòng Cố Thanh Hy bỗng trở nên nặng nề.
Nàng sợ nội lực của Thanh tông chủ bị nàng hút lấy, miễn cưỡng đẩy Thanh tông chủ ra, ngược lại làm mình bị thương. Cố Thanh Hy cảm thấy cả người yếu ớt, không có chút sức lực nào có thể dùng dây leo bò lên đến đỉnh núi, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên lưng Thanh tông chủ.
“Ta cảm thấy ngươi rất giống một người”.
“Ồ… giống ai”.
“Giống một đại ca ca”.
Thanh tông chủ leo lên vô cùng cật lực, mồ hôi kèm theo máu nhỏ xuống ròng ròng. Cố Thanh Hy đưa tay, giúp hắn ta lau mồ hôi trên mặt.
Trong phút chốc, nàng phát hiện trên người Thanh tông chủ có nhiều vết sẹo đan xen, trong đó không ít chỗ còn có dấu vuốt rồng, máu chảy đầm đìa, vô cùng ghê rợn. Nhất là phần bụng, ruột gần như sắp lòi ra ngoài.
Lại nhìn ra sau lưng, mùi cháy đến bây giờ mới chầm chậm tỏa ra, vén áo ra xem, máu thịt sau lưng bị bỏng nghiêm trọng.
Bị bỏng nghiêm trọng như vậy, vì sao lúc này mới tỏa ra mùi cháy, lẽ nào vừa rồi hắn ta luôn chịu đựng?
Cố Thanh Hy kinh hãi.
“Ngươi bị Hỏa Long làm bị thương sao?”
Tốc độ của Thanh tông chủ không thay đổi, sử dụng hai tay hai chân, cố gắng leo lên trên, hờ hững nói: “Không sao, một chút thương tích nhỏ mà thôi”.
Thương tích nhỏ? Thế này là thương tích nhỏ sao?
“Ngươi thả ta xuống đi, ta có thể một mình lên đó. Ngươi bị thương quá nặng, còn cõng theo ta, hai người chúng ta đều không lên được”.
“Nha đầu ngốc, ta đã nói có thể cõng cô lên thì nhất định có thể cõng lên được. Cô đừng sợ, nếu mệt thì ngủ một giấc, đợi ngủ dậy, chúng ta đã lên trên rồi”.
Thanh tông chủ nói một cách nhẹ nhàng, Cố Thanh Hy lại cảm thấy trung khí của hắn ta dần dần yếu đi, động tác cũng ngày càng gắng sức, rõ ràng là đã đến cực hạn.
Vành mắt Cố Thanh Hy đỏ lên, nàng đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt hắn ta ra, để lộ gương mặt tuấn tú quen thuộc.
Là Dịch Thần Phi…
Quả nhiên là huynh ấy…
Dung mạo của Dịch Thần Phi trên khắp thiên hạ đều là mỹ nam tử số một số hai. Ngũ quan của hắn ta sắc cạnh rõ ràng, ôn hòa nho nhã, mi mày đen giống như núi xa, sắc như mặt trăng ngày Trung thu. Dù chỉ là từ xa nhìn lướt qua cũng có thể khiến người ta kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy.
“Tiểu nha đầu, muội cũng thật xấu xa, lúc này lại gỡ mặt nạ của ta xuống, không sợ ta ném muội xuống sao?”
“Dịch Thần đại ca, vì sao huynh lại tốt với ta như vậy?” .
truyện kiếm hiệp hay“Muội đã gọi ta là đại ca rồi, sao đại ca có thể không quan tâm săn sóc muội muội. Ngoan, nghe lời ca ca, nhắm mắt lại, ngủ một giấc đi”.
“Soạt…”
Một sợi dây leo lại đứt không đúng lúc.
Dây bị đứt là dây cột ở trên người Cố Thanh Hy.
Dịch Thần Phi nhíu mày, không quan tâm cơ thể mình đau đớn thế nào, chỉ dùng hết sức tiếp tục leo lên trên.