“Cố Thanh Hy, hay là để ta dẫn dụ hắn đi, ta từng này tuổi, cơ thể như dầu khổ đèn cạn, chỉ là cái mạng tàn tạ, không đáng…”

“Để ta”.

Diệp Phong giãy dụa, nhưng hắn ta hơi khẽ động đậy, máu tươi lại nhỏ ra.

Phù Quang quỳ một chân xuống, muốn xin Cố Thanh Hy để hắn ta đi.

Cố Thanh Hy bĩu mỗi: “Các ngươi dẹp đi, kể cả bốn chúng ta cộng lại cũng không thắng nổi một ngón tay của hắn. Bây giờ phải dựa vào trí, không phải võ lực, nếu các ngươi còn coi là ta bạn, thì làm theo lời ta, đừng để ta phân tâm”.

Phù Quang cau mày, đảo nhìn một lượt núi Hồ Lô Huyết hiểm trở, lại nhìn Cố Thanh Hy thản nhiên như mây gió, tràn đầy tự tin, cuối cùng tuân lệnh.

Không đánh lại được Ôn Thiếu Nghi, hắn ta chỉ có thể cố hết sức làm tốt mọi chuyện để chủ tử không lo lắng.

“Chủ tử yên tâm, ta nhất định sẽ đưa họ đến khe núi an toàn, rồi đưa ra khỏi núi Hồ Lô Huyết”.

“Tiểu Phù Quang thật ngoan”.

Cố Thanh Hy véo đôi má thanh tú của hắn ta, hít sâu một hơi, chạy về phía trước.

Đám người Phù Quang lo lắng nhìn bóng dáng của nàng, thực sự không biết nàng muốn thoát khỏi thiếu chủ Thiên Phần tộc an toàn bằng cách nào.

“Đi thôi”.

Phù Quang cõng Diệp Phong, hỏi: “Phu nhân, người còn chịu được nữa không?”

“Chịu… chịu được”.

Cho dù không chịu được, bà ta cũng sẽ cố hết sức cầm cự.

Diệp Phong lặng lẽ không nói một tiếng, đôi mắt không còn ánh sáng trước đó, trầm mặc khiến người ta sợ hãi.

Không ai biết rốt cuộc Diệp Phong đang nghĩ gì, chỉ là ánh mắt của hắn ta rất khác trước đây.

Một bên khác của núi Hồ Lô.

Cố Thanh Hy dựa vào vách đá, hai tay khoanh trước ngực, miệng thỉnh thoảng huýt sáo thờ ơ, thái độ ung dung tự nhiên.

Ôn Thiếu Nghi mặc áo trắng, không nhuốm chút bụi, tựa như một vị thần linh vừa giáng thế, tựa tiên giáng trần kỳ ảo, cử chỉ nho nhã khó diễn tả thành lời.

Hắn ta đeo mặt nạ hồ điệp, không nhìn ra khuôn mặt thật, nhưng khí chất xuất chúng, mái tóc dài đen như mực chỉ dùng một dải tơ trắng búi lại, gió nhẹ thổi qua, tóc đen bay bay, đẹp như tiên.

Cố Thanh Hy huýt sáo một tiếng, ánh mắt ung dung, nhìn khắp toàn thân hắn ta một lượt, cười nhạo nói: “Soái ca, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Ôn Thiếu Nghi ngước mắt, khóe miệng thấp thoáng ý cười.

Hắn ta cũng nhìn dò xét Cố Thanh Hy một lượt.

Cố Thanh Hy mặc áo to rộng của kỳ thủ ma tộc, đã che lấp hết dáng người hoàn hảo, đường cong tinh tế của nàng.

Nàng không đeo mặt nạ đầu lâu, khuôn mặt đẹp tựa tiên nữ Cửu Thiên hạ phàm.

Đặc biệt là nụ cười của nàng, trong trẻo, vô hại, thuần khiết, kết hợp với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của nàng, bất kỳ ai nhìn đều rất dễ chịu.

Nhưng hắn ta biết Cố Thanh Hy không vô hại, thuần khiết như vẻ bề ngoài.

Ngược lại, nàng rất giảo hoạt, lòng dạ đen tối, âm hiểm.

“Đúng là rất trùng hợp”.

Ôn Thiếu Nghi cất giọng nhẹ nhàng dễ nghe, rất có hàm ý.

Dường như hắn ta cũng sớm đoán được những người khác sẽ không có mặt ở đây.

“Chúng ta đã có duyên như vậy, chi bằng ngươi tháo mặt nạ xuống, để ta xem trông ngươi có vừa điển trai lạnh lùng vừa ngọt ngào ấm áp không”.

“Ha… ngươi đùa giỡn đám thuộc hạ của ta xoay vòng vòng, còn dám bảo ta tháo mặt nạ xuống?”

Bị phát hiện nói dối, Cố Thanh Hy không chút lúng túng, ngược lại càng cười tươi thành thật.

“Ông trời có lương tâm, ta thực sự muốn Diệp Phong giao ra bản đồ, dâng cho ngươi bằng cả hai tay, tiếc rằng trong tay hắn không có bản đồ, ta chỉ đành đến xin lỗi ngươi”.

“Trong tay hắn không có bản đồ, vậy thì chắc chắn bản đồ ở trong tay ngươi”.

“Nếu bản đồ ở trong tay ta, thì ta tự đi tìm Long Châu rồi, còn cần ở đây đợi ngươi chắc”.

Đôi mắt ôn hòa của Ôn Thiếu Nghi khẽ đảo nhìn, cười nhạt nói: “Dạ Mặc Uyên đâu, không đến cùng ngươi à?”

“Nơi này vừa lạnh vừa xa xôi hoang vu, một vương gia yếu mềm như hắn làm sao có thể đến đây”.

Ôn Thiếu Nghi không nói gì, nhưng trong mắt viết đầy chữ không tin.

Dường như không muốn nhiều lời với Cố Thanh Hy, Ôn Thiếu Nghi nói thẳng: “Cho ngươi hai lựa chọn, một là chết, hai là giao chuông Phá hồn ra”.

“Chỉ là một cái chuông Phá hồn thôi, cho dù ngươi có được, thì có liên quan gì đến ở đây?”, Cố Thanh Hy xòe tay.

“Trên núi Tầm Long, bầu trời đột nhiên xuất hiện hào quang bảy màu, trong hào quang thấp thoáng lộ ra một cái chuông, người dụng tậm một chút đều biết, đó là linh quang được phát ra sau khi mảnh vỡ của chuông phá hồn hợp lại”.

Cố Thanh Hy sờ cằm.

Trong hào quang bảy màu có bóng của chuông ư? Sao nàng không nhìn thấy?

“Sự kiên nhẫn của ta có hạn, Dạ Vương Phi chớ thử lòng nhẫn nại của ta”.

Ôn Thiếu Nghi bước lên phía trước, tuy đang cười, nhưng trong nụ cười lộ ra vẻ lạnh thấu xương, khiến người ta phát run khó hiểu.

“Được, việc đến nước này, ta thẳng thắn nói với người vậy, chuông Phá Hồn bị Lan kỳ chủ của ma tộc cướp đi rồi, ta không có, nếu ngươi không tin có thể lục soát người của ta”.

Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, chuẩn bị sẵn sàng bị lục soát người.

Nghe vậy, sắc mặt Ôn Thiếu Nghi lại lạnh thêm mấy phần.

“Thật không khéo là ta vừa chạm mặt với Lan kỳ chủ, ông ta không biết ngươi ở đây, cũng vô tình bắt Diệp Phong, thì lấy đâu ra chuông Phá Hồn?” . Tr𝓊yện‎ chính‎ ở‎ ﹙‎ T𝚁‎ ÙMT𝚁UYỆN﹒Vn‎ ﹚

“Đó là vì ông ta nói dối ngươi”.

“Ngươi cảm thấy bản thiếu chủ bị mù ư? Ngay cả trắng đen thật giả cũng không phân biệt được?”

“Ta đã nói rồi, nếu ngươi không tin, cứ việc lục soát người ta là được”.

Ôn Thiếu Nghi lại tiến thêm mấy bước, khí lạnh trên người tỏa ra.

Cố Thanh Hy cảm nhận được sát khí lướt qua.

Nếu câu trả lời của nàng không hợp ý Ôn Thiếu Nghi, e rằng hắn ta sẽ giết nàng thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play