“Ha…lão già mà không chết, quả nhiên các ngươi đến vì Diệp Phong, to gan dám cướp Diệp Phong, các ngươi phải chết”.
Lan kỳ chủ nổi giận, Vân trưởng lão không cẩn thận trúng một chưởng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hư yếu đi mấy phần.
Cố Thanh Hy vội nói: “Trưởng lão… có cần thuộc hạ đi mời thiếu tộc chủ đến hỗ trợ ngài không”.
“Không cần, đưa Diệp Phong đi đi, phải đích thân đưa đến trước mặt thiếu tộc chủ”.
“Vâng…”
Cố Thanh Hy nói nghiêm mặt, ánh mắt lo lắng không có chút sơ hở, người của Thiên Phần tộc không hề nghi ngờ, người nào cũng dốc hết sức ngăn cản người của ma tộc, tranh thủ thời gian cho Cố Thanh Hy.
Kích sắt cắm quá sâu, Cố Thanh Hy thử mấy lần cũng không thể rút ra khỏi Diệp Phong, ngược lại càng khiến hắn ta máu chảy đẫm đìa.
Nàng cắn răng, thấp giọng nói: “Ngươi cố lên, nếu người dám chết, lên trời xanh, xuống hoàng tuyền, ta cũng sẽ không tha cho ngươi”.
Ý thức Diệp Phong mơ màng.
Nhưng giọng nói của Cố Thanh Hy, hắn ta ít nhiều cũng nhớ.
Câu nếu người dám chết, lên trời xanh, xuống hoàng tuyền, ta cũng sẽ không tha cho ngươi, khiến cơ thể hắn ta run lên, người cũng có thêm tinh thần.
Hắn ta cố gắng mở mắt, lại thấy Cố Thanh Hy nhét một viên Tuyết Tinh Hạch lên người hắn ta, lại đút cho hắn ba viên thuốc.
Có Tuyết Tinh Hạch và ba viên thuốc, hắn đỡ hơn rất nhiều, nhưng mất máu quá nhiều, thương tích chồng chất, vẫn khiến hắn ta hoa mắt chóng mặt.
“Cắm quá chặt, ta chỉ có thể cố kéo ngươi ra, ngươi cố chịu nhé”.
Không đợi Diệp Phong nói gì, Cố Thanh Hy đã cố gắng kéo hắn lên.
Kích đâm được rút khỏi cơ thể Diệp Phong, máu tươi trút ra như nước sông vỡ đê, trông vô cùng kinh hãi.
Cố Thanh Hy nổi giận đùng đùng.
Đám người độc ác Ma tộc, sớm muộn cũng có một ngày, nàng phải đích thân thịt bọn chúng.
Diệp Phong bị thương quá nặng, Cố Thanh Hy dứt khoát cõng hắn ta đi luôn.
Dáng người nàng nhỏ nhắn, nhưng cõng Diệp Phong bỏ chạy như bay.
Người của Thiên Phần tộc trước tiên là kinh sợ người của ma tộc, lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy hành hạ một người sống thành một người chết.
Sau đó là kinh ngạc vì trong Thiên Phần tộc, từ lúc nào lại có đệ tử tộc môn thấp bé nhỏ nhắn như vậy chạy đến?
Trông nhẹ nhàng như vậy, tuyệt đối không phải đệ tử bình thường có thể làm được.
Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ thấy vật sở hữu của mình bị cướp đi, tấn công càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh, đánh cho Thiên Phần tộc đến mức có dấu hiệu sắp bại trận.
Trận chiến ở đây vẫn tiếp tục diễn ra.
Ở bên khác, Cố Thanh Hy cõng Diệp Phong chạy một đoạn đường dài mới dừng lại.
“Không ổn, ngươi chảy quá nhiều máu, còn không cầm máu, ngươi sẽ chảy hết máu mà chết”.
Cố Thanh Hy đặt hắn ta xuống, vừa giúp hắn ta cầm máu, vừa nói.
Trong không gian của nàng có không ít thuốc cầm máu, cũng có không ít vải băng, nhưng trong thời gian ngắn muốn băng bó hết toàn bộ vết thương của hắn ta, thì không thể.
“Vãi… còn có kim châm nhỏ, tất cả cắm trong trong cơ thể ngươi, chỉ có thể dùng nam châm hút ra”.
Ở nơi hoang vu này, tìm đâu ra nam châm?
Cố Thanh Hy cố nhịn nỗi thương xót, băng bó từng vết thương cho hắn ta.
Phù Quang bước chậm lại, đứng ở chỗ không xa đợi bọn họ.
Hắn ta cau mày.
Diệp Phong chảy quá nhiều máu, cả đoạn đường đi qua đều là máu của hắn ta, người của ma tộc và Thiên Phần tộc có thể tìm được thuận theo vết máu.
Nếu không làm sạch máu, bọn họ không ai rời khỏi đây được.
Phù Quang liền đi xử lý dấu vết máu.
Hoàng hậu Sở Quốc yếu ớt loạng choạng chạy đến.
Bà ta không dám chạm vào Diệp Phong, sợ chạm vào, hắn ta sẽ vỡ vụn như đồ gốm.
Nhìn khuôn mặt trắng nhợt như từng quen biết của hắn ta, Hoàng hậu Sở Quốc run run đưa tay vuốt kéo áo sau lưng hắn ta xuống.
Không biết tại sao, Diệp Phong ngồi dậy, né tránh tay của Hoàng hậu Sở Quốc, cơ thể không ngừng run lên, ánh mắt cũng hoảng hốt.
Cố Thanh Hy tưởng rằng nàng quá mạnh tay, bèn an ủi nói: “Ta đã rất nhẹ nhàng rồi, ngươi cố chịu một chút”.
“Ta… không… không sao”.
Diệp Phong kéo áo, không muốn để Cố Thanh Hy xử lý vết thương.
Áo của hắn ta bị rách tả tơi, Diệp Phong chỉ có thể dựa vào gốc cây, cố hết khả năng che giấu vết bớt sau lưng.
Hắn ta cử động rất cẩn thận nhẹ nhàng, cơ thể không run rẩy.
Cố Thanh Hy cau mày.
Chẳng lẽ là vì hắn ta từng là người hầu, không thích người khác cởi áo bôi thuốc cho hắn ta?
Hoàng hậu Sở Quốc nóng ruột, muốn xem sau lưng hắn ta có vết bớt hay không.
Nhưng ánh mắt sợ hãi của Diệp Phong khiến bà ta không nhẫn tâm xem nữa.
Từng câu của Lan kỳ chủ quanh quẩn bên tai, bà ta không quên, trước đây Diệp Phong chỉ là một người hầu.
Việc người hầu sợ nhất là người khác cởi áo của hắn ta.
“Chủ tử, người của Thiên Phần tộc đuổi đến rồi”.
“Ngươi đưa họ đi, ta đi dụ bọn chúng”.
“Người đuổi theo không phải là trưởng lão của Thiên Phần tộc, mà là thiếu tộc chủ Ôn Thiếu Nghi”.
“Ôn Thiếu Nghi?”
Người đàn ông này không dễ bị gạt.
“Bọn chúng có mấy người?”, Cố Thanh Hy hỏi.
“Chỉ một mình hắn ta”.
“Một người? Vậy còn được”, ngươi đưa bọn họ rời khỏi đây đi”.
“Chủ tử, thế còn người thì sao?”
“Ta tự có cách. Phù Quang, ngươi để mắt một chút, nếu không ai đuổi theo các ngươi, thì các ngươi chạy đến khe núi phía Đông, chỉ cần các ngươi đến khe núi phía Đông thì sẽ an toàn”.
Dạ Mặc Uyên ở khe núi phía Tây, bất luận thế nào nàng cũng không thể dẫn dụ địch qua đó, kể cả là kẻ địch không quan trọng.
Khe núi phía Đông có điểm phòng ngự mà hắn ngầm để lại, chắc sẽ tốt hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT