Cố Thanh Hy chẳng nói chẳng rằng, ném một viên Tuyết Tinh Hạch cho hắn ta: “Cầm lấy, có thể chịu được nhiệt độ ở đây, ngươi nuốt viên thuốc này vào, tốt cho vết thương trên người”.

“Cảm ơn chủ tử”.

Tuyết Tinh Hạch, không ngờ lại là Tuyết Tinh Hạch, lại còn là cực phẩm vạn năm, có thể nói là tiên phẩm thượng đẳng.

Có Tuyết Tinh Hạch trong tay, lúc này sắc mặt Phù Quang đã khá hơn một chút.

“Sao lại thế này? Không phải Diệp Phong đã đến Tu La Môn rồi ư? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này, còn bị Lan kỳ chủ bắt nữa?"

“Bẩm báo chủ tử, Ma chủ đột nhiên xuất hiện, xâm nhập vào cung của hoàng hậu Sở Quốc, bắt bà ấy đi. Cũng không biết Chiến thần muốn làm gì mà lại cử rất nhiều người bảo vệ hoàng hậu Sở Quốc, cũng có thể là giám sát bà ấy”.

“Nhưng người của Dạ Mặc Uyên đánh không lại Ma chủ, hoàng hậu Sở Quốc bị bắt”.

“Ma chủ hỏi thăm tin tức về người từ hoàng hậu, bà ấy không biết, Ma chủ định bỏ bà ấy lại, kết quả Lan kỳ chủ trông thấy thế bèn bắt bà ấy”.

“Diệp Phong đang đến tổng bộ Tu La Môn, thấy hoàng hậu Sở Quốc bị bắt thì liều lĩnh chạy đi cứu giúp, bị Lan kỳ chủ đánh trọng thương, vì cứu Diệp Phong nên ta cũng bị Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ đánh trọng thương”.

“Ngay sau đó, Diệp Phong và hoàng hậu Sở Quốc được mang tới nơi này, thuộc hạ định mượn cơ hội này để cứu họ, không ngờ lại gặp được chủ tử ở đây”.

Phù Quang một hơi nói rất nhiều, kể hết một lượt từ đầu đến cuối.

Cố Thanh Hy càng nghe thì chân mày càng nhíu lại.

Tên khốn Diệp Phong này, cứ lần nào gặp hắn ta là lần đó thấy hắn ta bị Lan kỳ chủ bắt.

Hắn ta cũng thuộc dạng thiếu mất dây thần kinh nào đó rồi, bộ trên đời không còn cách nào để cứu Hoàng hậu Sở Quốc hay gì ấy? Cứ phải lao đầu vào làm gì.

Dưới lưng chừng núi, Lan kỳ chủ nắm lấy cằm Diệp Phong, bắt hắn ta nhìn mình.

Gương mặt vuông vức của Lan kỳ chủ đầy sự âm hiểm và mỉa mai, chế nhạo: “Sao thế, sự khí phách trước đó đâu mất rồi? Ngươi khinh thường ta lắm cơ mà, phẫn hận lắm cơ mà? Bây giờ lại giả vờ đáng thương cái gì?”

Diệp Phong đau đớn nhắm mắt lại.

Nếu được phép chọn, nào có ai chọn cầu xin ông ta.

“Răng rắc…”

Lan kỳ chủ độc ác bóp mạnh, tay trái của hắn ta trực tiếp bị bẻ gãy, phát ra tiếng xương cốt vỡ vụn.

Diệp Phong thét lớn, nuốt hết tất cả đau khổ vào bụng.

“Răng rắc… Răng rắc…”

Bóp nát cổ tay hắn ta thôi chưa đủ, Lan kỳ chủ còn muốn bóp nát từng ngón tay Diệp Phong, cả xương sườn trên người cũng bị đánh gãy vài cây.

“Dừng tay… Dừng tay…”

Hoàng hậu Sở Quốc vùng vẫy, tầm mắt nhòe đi, nước mắt rơi như mua.

Mẫu Đơn kỳ chủ đứng bên cạnh vừa xem vừa cười ha hả, đề nghị: “Lan huynh vẫn thích tiếng xương vỡ vụn như thế nhỉ”.

“Sao, ngươi có cách chơi mới mẻ hơn hả?”

“Ngu huynh bất tài, đúng là gần đây có nghiên cứu ra một cách chơi mới”.

“Ồ…”, Lan kỳ chủ khá hứng thú, tay cũng buông lỏng ra vài phần.

Diệp Phong đau đến nỗi nhíu mày.

Cả người hắn ta từ trên xuống dưới, không biết Lan kỳ chủ đã phế đi bao nhiêu thứ, hắn ta cũng đã quen.

Nhưng mỗi lần xương cốt vỡ vụn, hắn ta vẫn đau đến nỗi mồ hôi lạnh đầm đìa, hận không thể đi tìm chết.

Nay nghe Mẫu Đơn kỳ chủ nói xong, cộng với tác phong hành xử của con người này.

Diệp Phong bỗng có cảm giác chẳng lành.

Mẫu Đơn kỳ chủ lạnh lùng nói ra những lời tàn nhẫn: “Ta đang nghiên cứu một cái hộp sắt, bên trong đều là gai nhọn, chỉ cần đẩy một người vào đó, đóng cửa sắt lại, những cây sắt nhọn bên trong sẽ đâm vào người hắn. Ngươi muốn hắn chết, hắn sẽ bị đâm chết tươi, ngươi không muốn hắn chết, ta bảo đảm hắn ở trong đó không thể chết nổi, chỉ biết sống không bằng chết. Thêm vào đó, hộp sắt được đóng kín, người ở trong đó sẽ cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc”.

Cố Thanh Hy nghe mà da đầu run lên.

Thứ này chính là trinh nữ sắt được người nước ngoài sử dụng từ thời xa xưa mà?

Thứ đó có thể được xếp vào mười hình phạt khủng bố nhất.

Người trong đó, dù muốn chết cũng không thể chết ngay được, mà sẽ chịu nỗi đau đớn đến chết, hoặc là mất máu quá nhiều mà chết.

Biến thái.

Một đám đều là những kẻ biến thái.

Lan kỳ chủ cảm thấy hết sức hứng thú.

“Ồ… Cách này ngươi thử bao giờ chưa?”

“Tất nhiên là thử rồi, ta tìm nhiều người thử rồi mới nghiên cứu ra được, yên tâm, không chơi hắn chết, chỉ chơi cho hắn sống không bằng chết.

“Ha…”

Lan kỳ chủ liếc sang Diệp Phong đầy ẩn ý, chậc chậc nhấc cắm hắn ta lên: “Tiểu Phong Nhi, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, làm một người tận tâm tận lực hầu hạ cho ta, có lẽ bổn tọa sẽ luyến tiếc không nỡ để ngươi chịu nỗi đau đó”.

Diệp Phong cười lạnh.

Ngoan ngoãn nghe lời?

Tận tâm tận lực hầu hạ ông ta?

Dù hắn ta có nghe lời đến mức nào, tận tâm hầu hạ cách mấy, cũng có đổi được một lần không bị đánh đâu?

Từng đó năm bị cầm tù, có lần nào không lượn lờ bên bờ vực sinh tử?

Diệp Phong nức nở nói: "Chỉ cần ngươi thả hoàng hậu Sở Quốc ra, ta sẽ nghe theo ngươi hết”.

“Hoàng hậu Sở Quốc có quan hệ gì với ngươi?”

“Không… Không có quan hệ gì?”

“Không có quan hệ gì hả? Nếu không có thì ngươi hoảng hốt như vậy làm gì?”

“Bà ấy là hoàng hậu Sở Quốc, một khi bà ấy xảy ra chuyện, hoàng đế Sở Quốc có chịu để yên hay không?”

“Ta có thể hiểu ta ngươi đang lo lắng cho ta không?"

Ánh mắt Lan kỳ chủ rất lạnh.

Lạnh đến mức chẳng có một độ ấm nào.

“Tại sao… Tại sao ngươi phải đối xử với ta như vậy?”

“Ha… Bởi vì ngươi là người của ta, cả đời ngươi đều sẽ là người của ta. Ngoài ta ra, ngươi không được đặt bất kỳ kẻ nào trong tim, ngươi quan tâm đến hoàng hậu Sở Quốc, thì bà ta đáng chết”.

Diệp Phong suy sụp nhắm mắt lại.

Nếu hoàng hậu Sở Quốc xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Hắn ta thề.

Thề sẽ đòi lại gấp mười lần những gì ông ta đã làm trên người mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play