Cách đó không xa, Cố Thanh Hy giúp Dạ Mặc Uyên châm cứu xong đứng nấp ở đó, nghe tất tần tật lời bọn họ nói, không sót một chữ nào.

Đan Hồi cốc?

Đó là thế lực gì vậy?

Thế tộc chuyên luyện chế đan dược hả?

Tại sao bọn họ lại biết Long Châu ở đây?

Chuông Phá Hồn luôn nằm trên người nàng, hẳn là ngoài kia không có người nào biết tung tích của Long Châu mới đúng.

Nếu biết, bọn họ đã đến đoạt đi mất từ lâu rồi, chứ sao phải chờ đến tận bây giờ.

Thiên Phần tộc tiếp tục tiến về phía trước, không biết từ khi nào Li Lạc đã đứng bên cạnh nàng, hỏi: “Vương phi nương nương, đã đổi nước thuốc tắm cho chủ tử đúng giờ theo lời người dặn, không biết nhóm thuộc hạ còn có thể làm gì nữa”.

“Chẳng cần phải làm gì cả, cách hai canh giờ đổi thuốc cho chàng một lần là được”. . Bạ𝗻 đa𝗻g đọc 𝙩𝗿u𝐲ệ𝗻 𝙩ại ﹎ TRÙ𝖬TR𝑈Y ỆN.𝒱N ﹎

“Thế vương phi không trông chừng chủ tử ư?”

“Các ngươi trông chừng Dạ Mặc Uyên cẩn thận, ta còn một số việc phải giải quyết, không cần phải đi theo ta, nếu Dạ Mặc Uyên có bất kì vấn đề gì thì đút cái này cho chàng uống”, Cố Thanh Hy đưa cho hắn ta một lọ đan dược.

“Vương phi…”

Li Lạc kinh ngạc.

Sao bọn họ có thể để mặc Vương phi đi như thế được, nơi này không chỉ có địa hình hiểm hóc mà còn có cả người của Ma tộc, Thiên Phần tộc và Đan Hồi cốc. Nhỡ đâu vương phi xảy ra chuyện gì, dù bọn họ có trăm cái đầu cũng không đủ chém nữa là.

“Yên tâm, ta sẽ không đi quá xa, chỉ tìm dược liệu gần đây thôi”.

Li Lạc chỉ cho nàng ánh mắt đầy nghi ngờ.

Tạm không bàn tới việc vương phi trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đáng sợ nhất là nàng còn thường xuyên lật tới lật lui, ai mà biết được lần này nàng lại muốn chơi cái gì.

Cố Thanh Hy vừa dỗ vừa lừa, cuối cùng cũng đưa Li Lạc vào trong, mình thì khẽ nhíu mày, dựa vào kí ức về chuông Phá Hồn lần mò lên miệng hồ lô.

Nàng có bản đồ, nên di chuyển thuận tiện hơn rất nhiều, ít nhất là không cần trải qua tầng tầng cơ quan bẫy rập, cũng không cần phải vòng vo quá nhiều.

Chỉ là nàng càng lên miệng hồ lô thì nhiệt độ của huyết hải càng cao, nàng hết sức nghi ngờ trên miệng hồ lô chính là một biển lửa khổng lồ. Huyết hải hai bên đường lên núi Hồ Lô đều chảy từ đỉnh trên đó xuống.

Nàng có Tuyết Tinh Hạch mà đã vất vả thế này, Cố Thanh Hy thật sự không biết những người khác phải làm thế nào để lên đến đỉnh.

Trước mặt là một mảnh huyết hải cuồn cuộn, từ rất xa đã có thể cảm nhận được làn sóng nhiệt ập tới, Cố Thanh Hy lùi lại vài bước, trong tay siết chặt chuông Phá Hồn, đôi mắt âm u đến lạ.

Hết đường?

Miệng hồ lô đã bị huyết hải che lấp, hoàn toàn không thể lên được đỉnh hồ lô, muốn lên đó chỉ có thể bơi qua biển nham thạch, thế này...

Nhiệt độ của huyết hải lên đến hơn ngàn, ai có thể đi qua được?

Đùa cái gì thế không biết.

Cố Thanh Hy đi vòng quanh miệng hồ lô kiểm tra một phen, vẫn không thể tìm thấy manh mối.

Vì nàng đứng khá cao nên bất ngờ phát hiện, Lan kỳ chủ không chỉ đến mà còn mang theo cả hoàng hậu Sở Quốc, hơn nữa… Cả Diệp Phong cũng bị bắt.

Đầu Cố Thanh Hy chợt ông một tiếng, suýt chút nữa ngã quỵ.

Hoàng hậu Sở Quốc và Diệp Phong bị bắt?

Hoàng hậu Sở Quốc thì cũng đúng, nhưng tại sao Diệp Phong lại xuất hiện ở đây?

Không phải hắn đã đến Tu La Môn rồi sao?

Diệp Phong ở đây thì Phù Quang, chẳng lẽ Phù Quang cũng ở đây?

Dưới chân núi.

Hoàng hậu Sở Quốc không có võ công lại đột ngột đi đến một nơi nóng hừng hực, cơ thể suy yếu đến mức thở thôi cũng khó khăn.

Môi bà ấy trắng bệch, sắc mặt ửng đỏ đến đáng sợ, cả người nóng bừng bừng, cả ý thức cũng bắt đầu có chút mơ hồ.

Diệp Phong ở bên cạnh chăm sóc bà ấy, liên tục giúp bà lau mồ hôi trên mặt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy lộ vẻ lo lắng.

“Khụ khụ…”

Hoàng hậu Sở Quốc ho một ngụm máu, hơi thở lại yếu đi vài phần.

Võ công của Diệp Phong cũng không cao, bản thân hắn ta còn chẳng thể giữ nổi, mà còn phải liên tục truyền chân khí của mình cho hoàng hậu Sở Quốc.

Thấy hoàng hậu Sở Quốc sắp không chịu nổi nữa, Diệp Phong hoảng hốt, vội vàng quỳ bộp xuống, cầu xin: “Kỳ chủ, cầu xin ông, tạm thời cho hoàng hậu xuống núi đi, bà ấy là nữ tử tay trói gà không chặt, nhiệt độ nơi này quá cao, cơ thể bà ấy không thể chịu nổi”.

“Bộp…”

Lan kỳ chủ giơ chân giẫm lên mặt hắn ta, mặt bình tĩnh, không rõ cảm xúc: “Thả người? Ngươi với bà ta có quan hệ gì? Vì bà ta, ngươi lại không tiếc quỳ xuống cầu xin ta, vì bà ta, ngươi không tiếc bản thân tự nguyện dâng hiến, lại không tiếc hy sinh cả tính mạng của mình? Cố Thanh Hy trẻ trung xinh đẹp thì không nói, hoàng hậu Sở Quốc chỉ là một bà lão già mà thôi, ngươi thích bà ta ở điểm nào?”

Diệp Phong mặc cho ông ta giẫm lên mặt mình, ánh mắt cô chấp đó vẫn cầu xin Lan kỳ chủ, hệt như chỉ cần Lan kỳ chủ thả hoàng hậu Sở Quốc ra, muốn hắn ta làm gì cũng được.

“Thả… Thả hắn…”

Hoàng hậu Sở Quốc suy yếu nói, bà ấy muốn đi tới, nhưng cơ thể lại như nặng ngàn cân, hoàn toàn không thể di chuyển được.

“Hắn là người hầu hạ ta, ta muốn làm gì với hắn đều là quyền của ta. Sao, hoàng hậu Sở Quốc cô đơn lẻ loi quá nên thích tên tiểu bạch kiểm này hả?”

Lan kỳ chủ nói xong, chân lại dùng thêm lực.

Lúc này đây, ông ta giẫm nát lồng ngực Diệp Phong, khiến hắn ta không thể thở nổi.

Mẫu Đơn kỳ chủ mặc một bộ hoa phục cẩm y, gọn gàng xinh đẹp, thơ ơ nhìn tất cả mọi thứ, khóe miệng lại nở nụ cười khát máu.

Ánh mắt đó không hề tốt lành gì, vẫn luôn dán chặt lấy Diệp Phong, dường như cực kỳ hứng thú với hắn ta.

Xa xa, Cố Thanh Hy thử gọi: “Phù Quang”.

“Chủ tử, có thuộc hạ”.

Nàng chỉ gọi thử một chút thôi, hoàn toàn không hy vọng gì vào việc Phù Quang xuất hiện ở đây, không ngờ hắn ta ở đây thật.

Sắc mặt Phù Quang tái nhợt, hơi thở yếu ớt, Cố Thanh Hy chỉ mới liếc mắt đã nhận ra hắn ta bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.

Bị thương nặng rồi còn chạy tới huyết hải Hồ Lô, vết thương lại chồng chất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play