Nàng ta đang phân vân có nên nâng giá hay không, Tiểu Lục ôm chặt bảng cầm tay, không chịu cho nàng ta tiếp tục nâng giá.
Trạch Vương cầm bảng mà như đang cầm củ khoai lang nóng, nóng tới mức hắn ta muốn ném đi cho rồi.
Bảy nghìn vạn lượng...
Dù hắn ta có đập nồi bán sắt cũng còn thiếu rất nhiều, như vậy bảo hắn ta báo giá như thế nào đây?
Tiểu Lộ vui vẻ ra mặt: “Vị khách số hai mươi tám thật hào phóng, một lần báo giá tận chín trăm vạn lượng bạc. Số hai mươi tám với mức giá bảy nghìn vạn lượng, có ai cao hơn không ạ? Nếu như không có, Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan rất có thể sẽ thuộc về số hai mươi tám”.
Cả phòng đấu giá yên tĩnh.
Mọi người đều không biết nên biểu đạt tâm trạng của mình bằng cách nào.
Họ cũng muốn trở thành luyện đan sư, nhưng dù có được Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan, họ cũng chưa chắc có thể thành công học được luyện đan.
“Số hai mươi tám bảy nghìn vạn lượng lần một, số hai mươi tám bảy nghìn vạn lượng lần hai. Nếu như không còn ai báo giá, Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan sẽ thuộc về vị khách số hai mươi tám”.
Cố Thanh Hy mỉm cười, chờ đợi tuyên bố Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan thuộc về tay mình.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan sẽ bị Cố Thanh Hy giành được.
Nhưng khi búa đấu giá sắp hạ xuống, họ lại nghe một tiếng: “Bảy nghìn năm trăm vạn lượng”.
Shh...
Bảy nghìn năm trăm vạn lượng... Giàu thật đấy.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy người báo giá là một ông lão tóc trắng xoá.
Ông lão mặc trang phục đạo giáo, tiên phong đạo cốt, để râu trắng thật dài, lúc này ông ta đang mỉm cười nhìn về phía Cố Thanh Hy.
“Trời ạ, đó không phải Phong đại sư sao? Ông ấy là đại sư luyện đan cấp hai đấy, không ngờ lại xuất hiện ở đây”.
“Đúng vậy, Phong đại sư đã thoái ẩn giang hồ từ mấy năm trước, ta cứ tưởng ông ấy đã về cõi tiên, không ngờ ông ấy vẫn còn ở đây”.
“Đan dược do Phong đại tiên luyện chế có tỉ lệ xuất đan cực cao, trên thị trường có tiền cũng không mua được, rất khó mua”.
“Lẽ nào Phong đại sư cũng nhìn trúng Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan?”
“Trong thiên hạ có luyện đan sư nào không muốn có Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan? Ta nghĩ lần này ông ấy sẽ đấu giá thành công, luyện đan sư có ai thiếu tiền đâu chứ?”
Cố Thanh Hy lạnh lùng nheo mắt quan sát Phong đại sư.
Lão già này từ đâu xuất hiện mà lại tranh giành Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan với nàng thế?
Nàng giơ bảng lên: “Tám nghìn vạn lượng”.
“Tám nghìn năm trăm vạn lượng”.
“Chín nghìn vạn lượng”.
Shh...
Tất cả mọi người hoảng sợ.
Một cuốn Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan được báo giá chín nghìn vạn lượng...
Đây là một cái giá trên trời, kể cả con cháu hoàng thất cũng khó có thể lấy ra được.
Phong đại sư cười hiền lành, vuốt chòm râu hoa râm: “Tiểu cô nương cũng biết luyện đan đúng không?”
“Ta không biết”.
“Vậy cô có quen người biết luyện đan à?”
“Không có”.
“Nếu vậy thì tiểu cô nương muốn đấu giá Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan để tặng người khác?”
“Cũng không có, ta thấy cuốn sách cổ da dê đó đẹp nên muốn đấu giá, khi nào có hứng thì lấy làm gối đầu”.
Shh...
Cả phòng đấu giá xôn xao.
Nữ nhân này điên rồi hay sao?
Coi Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan là gối đầu?
Nó tương đương với chín nghìn vạn lượng đấy.
Vả lại làm gì có ai không coi Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan là chí bảo chứ?
Ngay cả Phong đại sư cũng bất ngờ khi Cố Thanh Hy trả lời như vậy.
“Tiểu cô nương, nếu cô thích cuốn sách cổ da dê này, nhà lão phu có rất nhiều, hay là tiểu cô nương nhịn đau cắt thịt nhường cho lão phu. Lão phu sẽ tặng cô vài cuốn sách cổ da dê, còn tặng thêm cho cô hai viên Tẩy Tuỷ Đan”.
Mắt mọi người đều sáng rực lên, đặc biệt là đám người Đương Đương công chúa và Cố Sơ Vân.
Sách cổ da dê mà Phong đại sư tặng có thể là đồ bình thường ư? Chắc chắn đó là sách cổ đã tồn tại từ rất lâu.
Hơn nữa còn có hai viên Tẩy Tuỷ Đan. Tẩy Tuỷ Đan không dễ mua, có tiền cũng chưa chắc mua được, tỉ lệ xuất đan của nó cực kì thấp.
Nữ nhân này thật may mắn, không ngờ nàng lại được Phong đại sư tặng hai viên Tẩy Tuỷ Đan và sách cổ da dê.
Nếu nàng vẫn không đồng ý thì đúng là đồ ngu.
Họ ghen tị với Cố Thanh Hy, tất cả mọi người ở đây đều ghen tị với Cố Thanh Hy, nhưng nàng chỉ thờ ơ đáp một câu: “Tẩy Tuỷ Đan gì cơ, ta không cần, còn nữa... Ta chỉ thích cuốn sách cổ da dê này, những cuốn sách cổ da dê khác dù có tốt đến đâu thì ta cũng không thích, bởi vì ta chỉ thích cái nhìn đầu tiên”.
“...”
Cả phòng đấu giá yên tĩnh, ai cũng ngơ ngác nhìn Cố Thanh Hy, cho rằng nàng là kẻ ngốc.
Đồ điên.
Điều kiện tốt như thế mà không cần, một mực tranh giành cuốn Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan mà nàng không biết gì cả.
Trên mặt Phong đại sư không có biểu cảm gì, ông ta chỉ tiếp tục nâng giá: “Chín nghìn năm trăm vạn lượng bạc”.
“Mười vạn lượng”.
“Mười vạn năm trăm lượng”.
“Mười vạn năm trăm nghìn lượng”.
Shh…
Phòng đấu giá lại bùng nổ.
Mặc dù phòng đấu giá Phong Tương đã hoạt động rất lâu ở đế đô, nhưng từ trước đến nay rất ít khi có người nâng giá đến mười vạn năm nghìn vạn lượng.
Lần này...
Lần này quá kinh khủng.
Đương Đương công chúa trợn tròn cả mắt.
Nữ nhân này có chắc mình không báo giá nhầm không?
Mười vạn năm nghìn vạn lượng...
Sao nàng không đi cướp luôn đi?
Miệng Trạch Vương co giật, hắn ta rất muốn biết nàng lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?
Tay cầm chén trà của Thượng Quan Sở khẽ run, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt hắn ta, sau đó nhanh chóng biến mất.
Dịch Thần Phi suýt chút nữa phun ra một ngụm nước.
Tiểu nha đầu này, dù Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan rất quan trọng, nhưng nó cũng đâu đáng bỏ ra mười vạn năm nghìn vạn lượng để đấu giá?
Nàng biết hắn ta sẽ trả tiền cho nàng nên mới nâng giá tuỳ thích sao?
“Dịch tiên sinh, chúng ta... có cần trả tiền giúp nàng ấy nữa không ạ?”, người hầu của Dịch Thần Phi không nhịn được run rẩy, khi nói răng cũng run cầm cập.
Ngón tay thon dài của Dịch Thần Phi gõ lên mặt bàn, một tia sáng u ám chợt loé qua trong đôi mắt dịu dàng ấm áp. Đôi mắt ấy tựa động không đáy, bất kỳ ai cũng không biết hắn ta đang nghĩ gì.
“Trả, chỉ cần nàng thích, bất kể bao nhiêu cũng trả”.
“Nhưng mười vạn năm nghìn vạn lượng nhiều lắm ạ, lỡ như nàng ấy còn tiếp tục đấu giá, chúng ta...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT