Tăng từ ba trăm vạn lượng lên hai nghìn vạn lượng, khoảng giữa gấp bao nhiêu lần?
Nàng có được thông minh không thế?
“Cha mau nâng giá đi ạ”, Cố Sơ Vân thúc giục.
Mặt già của Cố Thừa Tướng trắng bệch.
Hai nghìn vạn lượng bạc?
Ông ta phải đi đâu lấy bây giờ?
Dù có bù thêm cái mạng già của ông ta cũng không góp đủ hai nghìn vạn lượng bạc.
Tay cầm bảng của Trạch Vương như nặng nghìn cân.
Nữ nhân không biết tốt xấu này, nàng cố ý đến phòng đấu giá Phong Tương để gây rối sao?
Hắn ta từng gặp người không cần tiền, nhưng chưa bao giờ gặp ai vội vàng vứt tiền như nàng.
Đương Đương công chúa không phục, vén rèm lên, chạy ra lan can cất cao giọng: “Nàng ta không có tiền, sao có thể đấu giá cuốn Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan? Số tiền vừa rồi có thể là do người khác trả giúp nàng ta đấy, ta đề nghị đuổi nàng ta ra ngoài để khỏi chướng mắt”.
Cố Thanh Hy cười nhạo: “Sao cô biết ta không có tiền? Khoảng thời gian trước đây ta đã thắng không ít tiền, hay là để ta kể cho cô nghe ta đã thắng như thế nào nhé?”
Đương Đương công chúa tức muốn nổ phổi.
Thắng như thế nào?
Không phải lừa lọc từ tay họ sao?
Cố tình kích thích nàng ta à?
“Phải đó, mau đuổi nàng ta ra ngoài đi, nói không chừng là nàng ta tới để gây rối”.
Những vị khách khác trong phòng đấu giá hùa theo đuổi người, như thế sẽ giảm bớt một đối thủ cạnh tranh.
Tiểu Lộ mỉm cười tao nhã, thong dong mang theo sự quyến rũ của nữ nhân, giọng nàng ta ngọt ngào, trong trẻo như chim hoàng oanh: “Vị khách số hai mươi tám không nợ phòng đấu giá một đồng nào, theo quy định thì phòng đấu giá không có quyền đuổi người”.
“Rõ ràng vừa rồi nàng ta không đóng năm nghìn lượng bạc”.
“Nhưng bằng hữu của nàng ấy đã trả giúp nàng ấy. Phòng đấu giá chúng ta chỉ nhận tiền, không quan tâm ai trả tiền giúp nàng ấy”.
Tiểu Lộ nói như vậy, rõ ràng tỏ vẻ họ sẽ không đuổi Cố Thanh Hy. Đứng ở lập trường của phòng đấu giá, quả thật không cần phải đuổi nàng ra ngoài, dù sao nàng cũng không nợ một đồng nào.
Cố Thanh Hy nhìn về phía Đương Đương công chúa, cười mỉa mai: “Các cô vội vàng đuổi ta ra ngoài như thế, chẳng lẽ là do không ra giá nổi?”
Đương Đương công chúa giơ bảng cầm tay lên, hét lớn: “Hai nghìn một trăm vạn lượng bạc”.
Nữ nhân đê tiện này nhìn nàng ta bằng ánh mắt gì vậy?
Rõ ràng là đang thị uy, khoe khoang với nàng ta.
“Ba nghìn vạn lượng bạc”.
Phụt...
Mọi người lại hộc ra một búng máu.
Hai nghìn một trăm vạn lượng bạc lên ba nghìn lượng bạc, nàng có nghiêm túc không đấy? .
Ngôn Tình Hài“Ba nghìn một trăm vạn lượng bạc”, không biết là ai trong đám đông la lên.
“Ba nghìn hai trăm vạn lượng”.
“Ba nghìn ba trăm vạn lượng”.
Cố Thanh Hy nhìn lướt qua, nàng không quen biết những người nâng giá trước mặt này, có lẽ là các đại sư luyện đan sơ cấp.
Cố Sơ Vân vội vàng hỏi: “Cha, chúng ta không tiếp tục nâng giá thật ạ?”
Cố Thừa Tướng đang nén giận, không nhịn được trút hết lên đầu Cố Sơ Vân.
“Nếu con có thể lấy ra ba nghìn ba trăm vạn lượng bạc, cha sẽ nâng giá đến cùng”.
“...”
Cố Sơ Vân tủi thân.
Nàng ta làm gì có nhiều bạc như vậy?
Đây là một cái giá trên trời.
Trạch Vương suy nghĩ thật lâu mới run tay giơ bảng lên: “Ba nghìn năm trăm vạn lượng”.
“Năm nghìn vạn lượng”, Cố Thanh Hy lười nhác lên tiếng.
Trên trán mọi người đều xuất hiện một vạch đen.
Lại là nữ nhân đeo khăn che mặt này.
Lại là năm nghìn vạn lượng bạc.
Mẹ nó...
Một lần tăng lên một nghìn năm trăm vạn lượng, sao nàng không đi lên trời luôn đi?
Đương Đương công chúa vốn định tiếp tục nâng giá, nhưng sau khi nghe thấy năm nghìn vạn lượng bạc, nàng ta làm thế nào cũng không giơ nổi chiếc bảng cầm tay, chỉ có thể nổi giận: “Người chủ trì, vừa rồi nàng ta không lấy ra nổi năm nghìn vạn lượng bạc, lần này chắc chắn cũng không có, hay là ngươi bảo nàng ta lấy tiền ra trước rồi tiếp tục đấu giá đi”.
“Ồ... Vị khách trên lầu ơi, sao cô biết ta không có tiền? Sao cô biết sẽ không có người đến trả tiền thay ta?”
“Vậy ngươi lấy ra xem”.
Cố Thanh Hy cười nhạt: “Xin hỏi phòng đấu giá Phong Tương có quy định yêu cầu khách hàng lấy tiền ra trước mới được tham gia đấu giá không?”
“Quy định này... thì không có”.
“Nếu đã không có, tại sao vị khách trên lầu lại yêu cầu ta như vậy?”
Người chủ trì đổi chủ đề: “Vị khách số hai mươi tám không phạm quy, có thể tiếp tục tham gia đấu giá. Nếu vị khách phòng số chín trên đầu cố tình gây sự, chúng ta sẽ lập tức đuổi ra khỏi phòng đấu giá”.
Đương Đương công chúa vô cùng tức giận.
Cố Thanh Hy chọc tức nàng ta thì cũng thôi.
Bây giờ ngay cả phòng đấu giá Phong Tương cũng đứng về phía nàng.
Tiểu Lục khuyên nhủ: “Công chúa, hiện tại Dạ Vương phi không phạm lỗi, chúng ta không thể bắt lỗi nàng ta, hay là chúng ta không báo giá nữa, cứ để nàng ta đấu giá, để xem lát nữa nàng ta có lấy ra được năm nghìn vạn lượng bạc để trả tiền hay không”.
“Bây giờ bản công chúa không báo giá thì chẳng phải là công khai tuyên bố bản công chúa sợ nàng ta sao? Dù thế nào bản công chúa cũng phải đấu giá thành công phiên này”.
Nói xong, Đương Đương công chúa lại giơ bảng lên: “Năm nghìn một trăm vạn lượng bạc”.
“Sáu nghìn vạn lượng”.
“...”
Sáu nghìn vạn, nàng điên rồi sao?
Đương Đương công chúa còn định giơ bảng, Tiểu Lục ôm chặt bảng cầm tay: “Công chúa, chúng ta không thể nâng giá nữa. Nếu như tiếp tục nâng giá thì kể cả Thái Hậu cũng không có đủ nhiều bạc như vậy, đến lúc đó chúng ta không thể giải thích với phòng đấu giá Phong Tương”.
“Nực cười, mẫu hậu là Thái Hậu cao quý của một nước, bản công chúa là công chúa cao quý nhất và được sủng ái nhất Dạ Quốc, thiên hạ này có bạc nào mà chúng ta không lấy được? Về việc giải thích, hừ, bản công chúa không cần giải thích gì cả”.
“Sáu nghìn một trăm vạn lượng”.
“Bảy nghìn vạn lượng”.
So với Đương Đương công chúa nóng vội, Cố Thanh Hy có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Nàng liên tục nâng giá, mặt không đỏ hơi thở không gấp như thể chỉ đang nói về một điều vô cùng bình thường.
Tim Đương Đương công chúa đập nhanh hơn.