Đây là Vương gia đầu tiên bị đuổi ra khỏi hôn lễ từ khi có sử đến nay, mai này định sẵn sẽ là đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu của tất cả người dân ở đế đô.
Mặt mũi hắn ta cũng bị mất sạch một lần nữa.
Cố Thanh Hy hét lên: “Còn ngây ra đó làm gì, không phải còn thiếu một lần bái nữa sao? Mau lên đi”.
Khách khứa lại xôn xao.
Cố Thanh Hy quả nhiên sốt sắng muốn gả cho chiến thần, nàng sợ chiến thần bỏ nàng.
Người phụ nữ này cũng thật là không biết xấu hổ.
Nào có tân nương nào lúc bái đường đại hôn lại ra sức thúc giục bái đường.
Người chủ trì phản ứng lại, vội vàng hô lên: “Phu thê đối bái”.
“Hắt xì”.
Chưa kịp bái lượt thứ ba, Cố Thanh Hy đã hắt xì một cái, thổi bay chiếc khăn đỏ trùm trên đầu nàng.
Tĩnh lặng…
Mọi người lập tức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng tim đập cũng nghe thấy.
Tân nương hắt xì còn thổi bay luôn khăn đỏ trùm đầu?
Khăn trùm đầu không phải nên để tân lang đích thân mở ra sao?
Chuyện này…
Khăn trùm đầu rơi rồi, còn bái đường gì nữa?
Dạ Mặc Uyên cũng không ngờ tân nương của hắn lại… dũng mãnh như vậy…
Càng dũng mãnh hơn là gì, nàng lại hắt xì mấy cái nữa, lầm bầm: “Ai tô phấn son đậm như vậy, sặc chết người ta rồi. Nếu đã bái đường xong rồi thì vào động phòng thôi”.
Nàng nói xong, giống như cảm thấy không chính thức cho lắm, lại hô một câu: “Đưa vào động phòng”.
Yên lặng.
Tất cả mọi người vẫn yên lặng, ai nấy há hốc miệng, không tin nổi nhìn Cố Thanh Hy đeo mạng che mặt.
Cố Thanh Hy nở nụ cười khinh thường mà chế giễu.
Ngày đại hôn, một cái hắt xì thổi bay khăn trùm đầu, chuyện này đúng là tát vào mặt chiến thần.
Nàng muốn xem xem, chiến thần có tức giận giết nàng luôn không.
Không chỉ có nàng mà rất nhiều người đều đợi xem náo nhiệt, ai nấy đều cảm thấy Cố Thanh Hy xong đời rồi.
Nhưng…
Điều làm bọn họ ngạc nhiên là Dạ Mặc Uyên nổi giận rồi.
Nhưng hắn không nổi giận với Cố Thanh Hy.
Mà là nổi giận với những người phụ nữ tô phấn son ở đây.
“Người đâu, đuổi tất cả những người tô phấn son quá đậm ra ngoài cho bản vương, Vương phi của bản vương không chịu được mùi gay mũi ấy”.
Sặc…
Đây là tình huống gì?
Cố Thanh Hy đã như vậy rồi, chiến thần còn bảo vệ nàng?
Đây là chiến thần tàn bạo ác độc, giết người như ngóe sao?
Suy nghĩ còn chưa thông, không ít người đã bị đuổi ra ngoài.
Chuyện này chắc chắn đã lật đổ quan điểm của mọi người.
Thu Nhi bị dọa sợ run rẩy, nàng ta nhặt khăm trùm đầu lên, đội giúp Cố Thanh Hy không được, mà không đội cũng không xong, chỉ đành cầm khăn trùm đầu cứng đơ giữa không trung.
Cố Thanh Hy ngáp một cái, hồn nhiên không biết nàng đã dọa mọi người sợ đến thế nào.
“Mệt chết ta rồi, chiếc mũ phượng này đè nặng cổ ta”.
“Người đâu, lấy mũ phượng của Vương phi xuống trước”.
Không đợi người hầu ra tay, Cố Thanh Hy đã tự mình lấy xuống. Chỉ là nàng không đưa cho người hầu, mà là ôm trong người, sợ người khác cướp mất mũ phượng của nàng.
Nàng mỉm cười, phong hoa tuyệt đại: “Chúng ta đã hành lễ phu thê cũng xem như là phu thê rồi, những nghi lễ phiền phức đó thôi thì bỏ đi”.
Cố Thanh Hy lướt qua mọi người đang há hốc miệng, vốn muốn đi thẳng vào động phòng, nhưng bận rộn cả một ngày, miệng lưỡi khô đắng, nàng dứt khoát ngồi xuống ghế chủ, cầm lấy một bình trà lên uống ừng ực.
Cố Sơ Vân ra hiệu cho Đương Đương công chúa.
Đương Đương công chúa có chút do dự, cũng có chút sợ Dạ Mặc Uyên.
Nhưng Cố Sơ Vân liên tục ra hiệu, lại nghĩ đến Cố Thanh Hy kiêu ngạo phách lối, hại nàng ta mất mặt nhiều lần như vậy, ngay cả mặt mũi của mẫu hậu và ngân lượng cũng bị nàng lừa mất hết.
Nàng ta không cam tâm.
Càng không cam tâm, lá gan nàng ta cũng càng lớn.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, nàng ta chậm rãi đứng lên, cười ngọt ngào: “Hoàng thẩm, trước kia là Đương Đương không hiểu chuyện, nơi chốn nhắm vào người. Đương Đương biết sai rồi, sau này chúng ta đã là người một nhà, mong người đừng so đo với Đương Đương”.
Cố Thanh Hy suýt chút nữa thì sặc nước bọt.
Đương Đương công chúa là người thế nào, sao nàng ta có thể vô duyên vô cớ bày tỏ ý tốt với nàng, e là có âm mưu gì đó.
Dạ Mặc Uyên cũng không tin Đương Đương công chúa lại đột nhiên thay đổi tính tình, hắn lạnh lùng nói: “Hôn lễ đã hoàn thành, ngươi về cung đi”.
“Hoàng thúc, Đương Đương khó khăn lắm mới xuất cung một lần, hơn nữa Đương Đương thật lòng chúc phúc cho hai người, càng chân thành ăn năn hối lỗi. Người đuổi Đương Đương đi như vậy, Đương Đương rất tủi thân”.
Bên môi Cố Thanh Hy nở nụ cười hơi lạnh lùng: “Vương gia, ta thấy Đương Đương công chúa vô cùng chân thành, có lẽ nàng ta thật sự muốn hóa giải mâu thuẫn với ta, chi bằng để nàng ta ở lại đây đi”.
Nàng cũng muốn xem xem rốt cuộc nàng ta muốn giở trò gì.
“Hoàng thẩm, người thật tốt bụng”, Đương Đương công chúa cười ngây thơ, ra lệnh cho người lấy nước trà, đích thân nàng ta rót một tách cho nàng.
“Hoàng thẩm, Đương Đương dùng trà thay rượu, xem như bồi tội”.
Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Mặc Uyên lóe lên sát khí.
Người hiểu rõ hắn đều biết nếu trong tách trà này hạ thứ gì đó, hôm nay sẽ là ngày chết của Đương Đương, bởi vì hắn đã thật sự dâng lên sát khí.
Giáng Tuyết không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Dạ Mặc Uyên, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, trong trà của Đương Đương công chúa không có độc”.
Không có độc?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT