Ở đại hội đấu văn, Cố Thanh Hy làm hắn ta mất hết mặt mũi, đáng ra hắn ta nên hận nàng, nhưng không biết vì sao mấy ngày nay đầu óc hắn ta luôn quanh quẩn dáng vẻ tươi cười xinh đẹp của nàng.
Mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mày, mỗi một cử động của nàng đều xinh đẹp là vậy.
Hắn ta đã có chút hối hận, hối hận vì năm ấy đã từ hôn, cũng băn khoăn liệu có nên hỏi Cố Thanh Hy có thật lòng muốn gả cho hoàng thúc hay không.
Đương Đương công chúa kéo áo Trạch Vương, không vui nói: “Hoàng huynh, chẳng lẽ sau này ta thật sự phải gọi nàng ta là hoàng thẩm?”
Trạch Vương càng không vui.
Cố Thanh Hy vốn sẽ là thê tử của hắn ta, bây giờ chuyển mình đã trở thành hoàng thẩm, vai vế hắn ta nhỏ hơn một bậc.
“Nhị bái tổ tông”.
Bởi vì không có cao đường, hoàng đế bệ hạ cũng chỉ sai người tặng lễ vật nặng chứ không đến, cho nên lần bái thứ hai là bái tổ tông.
Người chủ trì còn chưa hô xong, Cố Thanh Hy đã cúi người bái, cũng không quan tâm Dạ Mặc Uyên có bái hay không.
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán.
“Cố tam tiểu thư… không, phải gọi là Dạ Vương phi. Dạ Vương phi cũng thật sốt ruột, nàng ta sợ chiến thần nuốt lời không cưới nàng ta sao?”
“Chắc chắn rồi, dù sao nàng ta xấu xí như vậy, gả cho chiến thần quyền thế ngút trời. Lần này nàng ta gả đi làm rạng danh tổ tiên rồi”.
“Suỵt, ngày đại hôn, ngươi nói mấy chuyện này coi chừng chiến thần giết ngươi”.
“Vèo…”
Ánh mắt như dao của Dạ Mặc Uyên lướt qua, tất cả mọi người đều run rẩy, không dám nói gì nữa.
Đám người vừa mới mở miệng bàn tán đều lạnh sống lưng, luôn cảm thấy chiến thần đã nghe thấy lời bàn tán của bọn họ.
Lúc này, bọn họ như rơi vào hầm băng, vô cùng hối hận, chỉ cầu nguyện đừng xảy ra chuyện lớn gì.
Học viện Hoàng gia có rất nhiều người đến, mọi người đều có vẻ mặt khác nhau, tâm tư cũng khác nhau.
Có người thì vui cho nàng, có người thì đầy đố kỵ, có người thì đợi nàng bị ruồng bỏ.
Từ phu tử vuốt chòm râu hoa râm của mình, cũng thấy vui thay cho nàng.
Thượng Quan Sở phong thái hiên ngang, trích tiên xuất trần, gương mặt tuấn tú đẹp tuyệt hiện lên ý cười. Chỉ là không biết vì sao, sắc mặt hắn ta lại có chút tái nhợt không dễ nhận ra, hình như là đã bị thương.
Sắp sửa đến phu thê đối bái, Trạch Vương siết chặt tay mình, lòng băn khoăn một lúc lâu, đột nhiên hạ quyết tâm.
Không biết hắn ta lấy đâu ra dũng khí mà đứng ra, lên tiếng hỏi: “Cố Thanh Hy, ngày đó từ hôn là ta sơ suất, nếu cô không muốn gả cho ngài ấy, mối hôn sự này…”
“Trạch Vương, lẽ nào ngươi muốn cướp hôn?”
Dạ Mặc Uyên đang cười, nhưng nụ cười đó khiến người ta không rét mà run. Hắn chỉ ngồi nơi đó đã toát lên khí phách uy nghiêm không giận mà uy, bễ nghễ thiên hạ.
Từ nhỏ Trạch Vương đã sợ chiến thần, chỉ cần một ánh mắt của chiến thần có thể làm hắn ta run rẩy cả nửa ngày.
Bây giờ chiến thần nheo hai mắt lại, như cười như không càng khiến da đầu hắn ta tê rần.
Hắn ta sợ, hắn ta muốn lùi lại.
Nhưng lùi lại rồi, cả đời này hắn ta sẽ hoàn toàn vụt mất Cố Thanh Hy.
Trạch Vương cũng không biết mình ôm tâm tư gì, là thích Cố Thanh Hy hay chỉ là không cam tâm người phụ nữ vốn là của mình lại gả cho người khác. Hắn ta cũng không hiểu mình lấy đâu ra dũng khí mà đứng thẳng lưng, cất giọng to rõ.
“Hoàng điệt không dám, chỉ là nếu Cố tam tiểu thư không muốn gả cho hoàng thúc, dù hoàng thúc là chiến thần cũng không thể ép buộc người khác”.
Trên người Dạ Mặc Uyên toát ra sự lạnh lẽo từng đợt. Hắn từng nghĩ tới Ma chủ sẽ đến làm loạn, nghĩ tới Thiên Phần tộc sẽ tới làm loạn, chỉ không ngờ Trạch Vương lại ngang nhiên cướp hôn.
Mọi người ở chính đường đều cảm thấy bầu không khí hơi kỳ diệu, lạnh đến mức khiến người ta run lẩy bẩy.
Gần như không cần nghĩ cũng biết, chiến thần đã nổi giận.
Một khi hắn nổi giận, có lẽ cả đời này của Trạch Vương sẽ tiêu tùng.
Vương gia của Dạ Quốc có biết bao người bị chiến thần giết chết, trong đó có cả thân hoàng huynh của hắn.
Chiến thần ngay đến thân hoàng huynh cũng giết, huống hồ chỉ là một kẻ hoàng điệt.
Không ít người toát mồ hôi thay Trạch Vương.
Nội tâm Cố Thanh Hy chửi thầm con mẹ nó, lằng nhằng như vậy đến khi nào mới bái đường xong.
Nàng giận dữ nói: “Ta nói ngươi biết, Trạch Vương, hôm nay là ngày đại hỷ của ta, ngươi cứ phải đến làm loạn sao? Gả cho Dạ Mặc Uyên là ta tự nguyện, liên quan gì đến ngươi”.
Trạch Vương tái mặt, có chút không kìm nén thêm được.
Càng không kìm nén được nữa là Cố Thanh Hy lại bổ sung một câu: “Năm xưa từ hôn là ngươi, hôm nay cướp hôn cũng là ngươi. Sao hả? Lẽ nào lương tâm ngươi trỗi dậy, hối hận rồi? Hay là thích ta rồi?”
“Ta…”
“Ta thấy ngươi phải bằng hai cái đầu heo, bởi vì một cái đầu heo đã không đủ để hình dung sự ngu xuẩn của ngươi nữa rồi”.
Trạch Vương nổi giận.
Con người này, đầu hắn ta thật sự bị lừa đá rồi, lại đi lo nàng gả cho hoàng thúc là bị ép.
“Người quan tâm ta thái quá chỉ có hai kiểu người, một kiểu là yêu thầm ta, kiểu còn lại là ám toán ta. Ta thấy Trạch Vương giống như kiểu người thứ hai hơn. Vương gia, kẻ có tâm tư bất chính như vậy chẳng lẽ giữ lại để nấu lẩu sao?”
Cố Thanh Hy nói một cách nghiêm túc lý lẽ, hùng hồn mạnh mẽ, giống như nàng mới là người bị sỉ nhục vậy.
Dạ Mặc Uyên nhếch lên nụ cười, không biết có phải vì câu “gả cho Dạ Mặc Uyên là ta tự nguyện” mà tâm trạng hắn rất tốt hay không.
Hắn phất tay, lập tức có người kéo Trạch Vương ra ngoài.
“Ngang ngược, ta là Vương gia đương triều, các ngươi dám làm vậy với ta”.
“Ha, dám đến cướp hôn, không đánh ngươi nằm ra đó đã là không tệ rồi, còn dám ngông cuồng, đuổi ra ngoài”.
Trạch Vương bị vác ra ngoài, khách khứa cả sảnh đường đều nhìn thấy, mặt mũi mất sạch.
Mọi người thổn thức, bàn tán xôn xao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT