Còn bộ mà hoàng hậu Sở Quốc tặng, hắn ta không xứng được mặc cũng không nỡ mặc.

“Sắp tới ngày đại hôn của ta rồi, để kỉ niệm ngày tốt lành đó, ta sẽ tặng ngươi vài bộ”, Cố Thanh Hy cười mờ ám.

Nàng biết nếu cho hắn ta bạc, hoặc tặng trực tiếp cho hắn ta, hắn ta chắc chắn sẽ không nhận.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Diệp Phong nhìn về phía Dạ Mặc Uyên ngồi trên xe lăn ở xa xa, cổ họng như mắc xương, một lúc sau mới nói.

“Cô thật sự sắp gả cho ngài ấy sao? Đây là đại sự cả đời, nếu cô không muốn…”

Cố Thanh Hy ngắt lời hắn ta: “Gả cho ngài ấy có gì không tốt, quyền thế cao, núi vàng núi bạc, gấm vóc lụa là, dưới một người trên vạn người, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa”.

Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Không ai nói gì, chỉ là ai ai cũng suy đoán tâm tư của Cố Thanh Hy.

“Yên tâm đi, người mà ta không muốn gả sẽ không ai ép được ta”.

Diệp Phong cười chua chát, không biết vì sao trong lòng lại khó chịu: “Thật ra… Gả cho Dạ Vương là một lựa chọn không tồi, ngài ấy đối với cô rất tốt, có thể cho cô hạnh phúc, cũng không đáng sợ như lời đồn”.

“Ta biết ngươi không muốn về học viện Hoàng gia nữa, cũng không muốn đi cùng ta, cho nên ta bảo Phù Quang đưa hai người đến Tu La Môn. Tu La Môn đồng ý thu nhận hai người, Lan kỳ chủ có vươn tay dài mấy đi nữa cũng không vươn tới được Tu La Môn”.

Diệp bà bà vui mừng, có chút kích động: “Cố cô nương, bọn ta… bọn ta thật sự có thể đến Tu La Môn sao?”

“Đương nhiên, bà không tin cứ hỏi Phù Quang”, Cố Thanh Hy thúc cánh tay của Phù Quang.

Tên này từ sau khi đi đối phó với Đông trưởng lão của Thiên Phần tộc trở về thì trạng thái có chút không ổn, cả người cứ mất hồn.

Phù Quang chậm chạp phản ứng lại: “A… Phải. Ta đã nói với người của Tu La Môn rồi, bọn họ đồng ý thu nhận hai người, sau này hai người cứ an tâm sống ở đó, không ai có thể quấy rầy hai người”.

“Chỉ cần bọn ta đến Tu La Môn, Lan kỳ chủ thật sự không thể gây rắc rối cho bọn ta nữa sao?”

“Phải”, Cố Thanh Hy cười, cũng hi vọng hai bà cháu họ có thể sống một cuộc sống bình đạm hạnh phúc: “Độc trên người bà, ta đã có manh mối rồi, ta sẽ cố gắng giải nó giúp bà trong thời gian ngắn nhất”.

“Ta cũng đã từng tuổi này rồi, có thế nào cũng không sao. Ta chỉ lo lắng lần này núi Vọng Hồn bị hủy, Lan kỳ chủ thẹn quá hóa giận sẽ gây rắc rối cho Phong Nhi”.

Phù Quang đeo hai thanh kiếm, gương mặt trẻ con tuấn tú nở nụ cười tự tin: “Yên tâm đi, Tu La Môn bọn ta không phải ai cũng có thể xông vào, võ công của Lan kỳ chủ có cao đến mấy cũng không vào được”.

“Đa tạ, đa tạ mọi người”.

Diệp bà bà cong hai đầu gối xuống, định quỳ xuống dập đầu với Cố Thanh Hy. Cố Thanh Hy vội vàng đỡ bà ấy dậy: “Không được, không được, vậy chẳng phải làm tổn thọ của ta sao? Hơn nữa, ta và Diệp Phong là bằng hữu cơ mà”.

Diệp Phong cười nói: “Hạnh phúc cả đời này của Diệp Phong ta là gặp được cô và Tiêu Vũ Hiên. Vào lúc ta bất lực nhất, chật vật nhất, người ở bên ta luôn là các cô. Lời cảm kích ta không nói nhiều nữa, bảo trọng”.

Ngay lúc Cố Thanh Hy và Diệp Phong chia tay, ở lùm cỏ không xa truyền tới động tĩnh rất nhỏ.

Cố Thanh Hy nghiêm mặt lại: “Ai, ai đang ở đó?”

Dứt lời, Phù Quang đã nhanh chóng bước tới, tóm kẻ ở trong bụi cỏ ra.

“Đừng giết ta, đừng đánh ta, cầu xin ngài đừng, ta không phải Diệp Phong, xin ngài đừng đánh ta”.

Mọi người nhìn kỹ lại thì có chút bất ngờ.

Người đàn ông trước mắt không phải là Giang Húc sao?

Lúc trước Giang Húc máu lạnh tàn bạo, thủ đoạn độc ác, bộ dạng cao cao tại thượng.

Bây giờ đầu tóc hắn ta rối bời như tổ quạ, quần áo xộc xệch, còn bị xé rách không ít, lộ ra vết roi và vết bỏng ngang dọc đan xen.

Gương mặt hắn ta rất bẩn thỉu, không còn tuấn tú như ngày xưa. Ánh mắt hắn ta mơ màng, không có điểm dừng cố định, cơ thể không ngừng run rẩy trốn sang một bên, ôm chặt lấy cơ thể mình, miệng lẩm bẩm: “Đừng đánh ta, cầu xin các người đừng đánh ta”.

Bộ dạng nhếch nhác của hắn ta khiến mọi người bất ngờ.

Cố Thanh Hy nhìn thấy hắn ta thì không có ấn tượng tốt, cả đời Diệp Phong đau khổ như vậy, hắn ta không tránh khỏi liên quan.

“Loại cặn bã này không giết thì để lại làm gì, Phù Quang, giết hắn ta”.

“Vâng”.

“Đừng, đừng giết ta, đừng giết ta, ta sai rồi, ta không dám nữa, cầu xin các người, hu hu… cầu xin các người”.

Giang Húc như bị điên bò đến bên Diệp Phong, ôm chặt lấy chân hắn ta, sợ hãi trốn sau lưng hắn ta.

Diệp Phong liếc nhìn vết thương mờ ám dưới lớp quần áo rách của hắn ta, cùng với lằn roi khắp mình, hơi nhíu mày: “Hắn ta… hình như điên rồi, hay là thôi đi”.

Ở đài Tù Phượng nhiều năm như vậy, hắn ta quá rõ những vết thương mờ ám đó đại diện cho cái gì.

Ngày hôm đó ở đài Tù Phượng, Giang Húc đã rót rất nhiều rượu cho hắn ta. Mặc dù hắn ta say đến mức mơ hồ, nhưng ít nhiều vẫn có chút ấn tượng.

Tối đó vốn dĩ Diệp Phong sẽ bị đưa tới núi chính cho Lan kỳ chủ chơi đùa, nhưng Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi đột nhiên xuất hiện cứu hắn ta, dùng kế hoán đổi, dịch dung Giang Húc thành hắn ta đưa đến núi chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play