Có thể giúp thì tốt, không thể thì thôi. Dù sao cao thủ trình độ này chiến đấu với nhau há có thể để người bình thường nhúng tay vào.

Gương mặt tuấn tú của Ma chủ rầu rĩ, có chút xót thương lẫn khó xử: “Tỷ tỷ, võ công của bọn họ quá cao, có lẽ A Mạc không đánh lại bọn họ, A Mạc cũng sợ, A Mạc không có võ công”.

“Ồ… Hóa ra đệ chỉ biết nói, không biết làm. Thôi vậy, dù sao chúng ta mới gặp nhau lần thứ hai, đệ không giúp ta cũng là bình thường”.

“Tỷ tỷ không thích… ừm… loại hình giống như A Mạc sao?”

“Ta thích đàn ông trưởng thành võ công cao cường, có khí khái nam tử hán, yêu thương vợ vô hạn”.

“Rầm…”

Ma chủ giơ tay phải lên, từng đóa hoa ăn thịt người quỷ dị quấn lấy Ôn Thiếu Nghi.

Hắn ta ra tay đột ngột, tốc độ nhanh đến cực hạn, cộng thêm mỗi đóa hoa mạn đà la đều mang theo uy áp dồi dào hủy diệt đất trời.

Ôn Thiếu Nghi biến sắc.

Tiếng đàn lập tức thay đổi, chuyển sang tấn công hoa mạn đà la.

Những bông hoa kia lại giống như yêu tinh, không những tránh đòn tấn công tiếng đàn, mà thậm chí còn biết di hình hoán ảnh, biến huyễn hình thái hết lần này tới lần khác, tiếp tục tấn công Ôn Thiếu Nghi.

Dưới sự giáp công của hai cao thủ Ma chủ và Dạ Mặc Uyên, Ôn Thiếu Nghi lập tức có xu hướng suy yếu.

Cố Thanh Hy kinh ngạc.

Nàng không ngờ Tư Mạc Phi trông có vẻ yếu ớt lại… lại có công lực sâu dày như vậy.

Thứ hoa gì đó lại có thể xuyên xuống đất mấy chục mét, nhổ cả gò núi lên.

Má ơi…

Hắn ta là ai vậy?

Trong cơn kinh ngạc, lại thấy Tư Mạc Phi chớp mắt với nàng một cách mờ ám, giống như đang hỏi như vậy có tính là võ công cao cường.

Cố Thanh Hy suýt thì ngất xỉu.

Nàng đã lầm tưởng một con sói xám thành con cừu nhỏ.

Dạ Mặc Uyên và Ma chủ tấn công càng lúc càng nhanh, tốc độ lướt đàn của người đàn ông áo trắng cũng càng lúc càng nhanh. Bỗng nhiên dây đàn bị đứt, người đàn ông áo trắng phun ra ngụm máu, vẩy trên dây đàn trắng không tì vết.

Hoa mạn đà la khát máu và ma âm huyễn khúc vẫn tiếp tục, người đàn ông áo trắng bị thương, lục phủ ngũ tạng, thất kinh bát mạch đều bị trọng thương. Hắn ta ngưng tụ nội lực, tung người chống đỡ, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt ôn hòa, để lại một câu nói, thân người trắng như tuyết rời đi sau vài cái điểm mũi chân.

“Ha, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Dạ Mặc Uyên, hôm khác chúng ta tái chiến”.

Cổ họng Dạ Mặc Uyên ngòn ngọt, một dòng máu lập tức tràn ra, nhưng lại bị hắn nuốt xuống.

Hai chân hắn tàn phế, cơ thể lại bị thương nặng, cho dù đuổi kịp Ôn Thiếu Nghi cũng là kết cục hai bên đều thiệt.

Ma chủ chưa đánh thỏa mãn, la lên: “Ôn Thiếu Nghi, ngươi quay lại đây, tiểu tỷ tỷ vẫn chưa nhìn thấy ta đánh bại ngươi hoàn toàn cơ mà”.

Ôn Thiếu Nghi khinh công cao, chớp mắt đã biến mất trong rừng núi. Hai mắt Ma chủ nheo lại, cơ thể đỏ như lửa chuyển động, lại… đuổi theo hắn ta.

Cố Thanh Hy suýt chú nữa cắn lưỡi mình: “Ai nói cho ta biết, tên yêu nghiệt áo đỏ kia là ai?”

Dạ Mặc Uyên trừng mắt nhìn nàng.

Là ai?

Nàng tự chọc vào ai, nàng không biết sao?

Đến bây giờ ám vệ mới đuổi đến, bọn họ đồng loạt quỳ xuống: “Thuộc hạ bảo vệ chủ bất lực, xin chủ tử trách tội”.

“Mau tìm thái y bắt mạch cho Vương phi”.

Giữa hai hàng lông mày của Dạ Mặc Uyên lộ ra vẻ lo lắng, nhất là khi nhìn bụng nàng, hắn hạ giọng nói: “Cô qua đây”.

Cố Thanh Hy tưởng rằng hắn muốn bắt mạch cho nàng nên mới đưa tay ra. Dạ Mặc Uyên nắm lấy tay nàng, không ngừng truyền nội lực vào người nàng, khiến xương cốt toàn thân nàng như tắm gió xuân, cơn đau nơi ngực và cơn đau nơi tay đều biến mất, không còn chút khó chịu nào nữa.

“Ngài…”

Khóe miệng Cố Thanh Hy giật giật, nhất thời không biết nên nói gì.

Nội thương của hắn rõ ràng còn nặng hơn nàng, cần gì phải lãng phí chân lực vì nàng.

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng cười: “Cô nghĩ rằng bản vương là vì cô sao? Bản vương là vì đứa trẻ”. . Đọc 𝑡ru𝔂ện chuẩn không quảng cáo + TrU mTru𝔂en﹒𝒱N +

“…”

Sau khi Ôn Thiếu Nghi thất bại tháo chạy, Thiên Phần tộc liên tục thảm bại, vô số người chết và bị thương, số ít người còn sống cũng nhân lúc rối loạn chạy trốn.

Mặc dù núi Vọng Hồn bị phá, nhưng vì có vài kỳ chủ của Ma tộc đột nhiên chi viện, vì vậy người của Ma tộc đều rời khỏi mật đạo, Lan kỳ chủ cũng không rõ tung tích.

Chém giết cả một đêm, kéo dài đến lúc trời sắp sáng mới kết thúc.

Trời sáng, Cố Thanh Hy hội tụ với đám Diệp Phong và Diệp bà bà.

Dạ Mặc Uyên để lại một chút không gian cho bọn họ từ biệt nhau.

Diệp Phong đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, trên người hắn ta vẫn đầy thương tích, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng toát ra vẻ mệt mỏi.

Thiếu niên cứu bọn họ đã biến mất.

Diệp bà bà cũng đã tỉnh táo lại, hai người cùng nhau cảm tạ nàng.

Cố Thanh Hy mỉm cười: “Người cứu mọi người không phải ta, mà là chiến thần, mọi người muốn đa tạ thì đa tạ ngài ấy đi”.

“Nếu không có Cố cô nương, chiến thần sao có thể chịu cứu bọn ta, một tiếng cảm tạ này vẫn phải nói”, Diệp Phong nhàn nhạt nói.

Không biết có phải vì Lan kỳ chủ cưỡng bức hắn ta ngay trước mặt nàng khiến hắn ta canh cánh trong lòng hay không, mà lúc ở cùng nàng, hắn ta trở nên xa cách hơn.

“Vết thương trên tay ngươi còn đau không?”

Diệp Phong liếc nhìn ngón tay út và áp út bị bẻ gãy, thản nhiên cười: “Quen rồi, qua một vài ngày là ổn”.

Hắn ta nói một cách nhẹ nhàng nhưng lại khiến Cố Thanh Hy đau lòng.

Cái gì mà quen rồi?

Chuyện này mà cũng có thể quen sao?

Lại nhìn vóc dáng cao gầy nho nhã của hắn ta, rõ ràng là một người có tấm lòng rộng mở, nhưng lại mặc một bộ áo gai vải thô, hơn nữa bộ hắn ta đang mặc không biết đã vá bao nhiêu miếng, thật là bất nhã.

“Không phải hoàng hậu Sở Quốc đã tặng ngươi một bộ quần áo sao? Sao không mặc bộ đó?”

Bộ quần áo này trông giống như những mảnh vải vụn ghép vào với nhau.

Trong mắt Diệp Phong lóe lên vẻ đau khổ, không muốn nói về chuyện này, chỉ đáp: “Bộ ta đang mặc là bà tự tay may cho ta, mặc rất thoải mái”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play