Lan kỳ chủ bóp cổ Diệp Phong, cười ác độc: “Ta không thể đồng ý điều kiện của cô, nhưng ta có thể thương lượng một điều kiện với cô”.

Bàn tay to thô ráp của ông ta vuốt ve khuôn mặt tuấn tú mềm mịn của Diệp Phong, hài lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của hắn ta.

“Cô ngoan ngoãn giao thuốc giải ra đây, nếu không ta sẽ bẻ gãy xương của hắn, sau đó thưởng hắn cho hàng nghìn hàng vạn kỳ thủ Ma tộc. Tất nhiên, ta sẽ cho cô ở bên cạnh ngắm hắn”.

“À... Cô đừng hi vọng ma chủ sẽ cứu cô, bởi vì ma chủ bận rộn nhiều việc, không có thời gian lo liệu sự vụ của Ma tộc, thậm chí hắn ta còn không biết sự tồn tại của rất nhiều kỳ thủ”.

Cố Thanh Hy không phải kẻ ngốc.

Nàng hiểu, ý của Lan kỳ chủ là họ còn đào tạo một nhóm kỳ thủ, một nhóm kỳ thủ mà ma chủ không biết.

Mặc dù nàng không biết tại sao Lan kỳ chủ lại sợ chuyện ông ta đối phó nàng sẽ bị ma chủ biết.

Nhưng phải thừa nhận rằng biện pháp này rất hèn hạ.

Lan kỳ chủ vừa nói xong, ngón út tay trái của Diệp Phong đã bị bẻ gãy, phát ra tiếng “rắc” giòn giã.

Diệp Phong cắn chặt răng cửa, không rên thành tiếng như thể ngón tay bị bẻ gãy không phải của hắn ta, nhưng mồ hôi lạnh trên mặt đã bán đứng hắn ta.

“Răng rắc...”

Ngón áp út lại bị Lan kỳ chủ bẻ gãy.

Lan kỳ chủ có vẻ rất thích nghe tiếng xương gãy, càng thích dáng vẻ nhịn đau của Diệp Phong hơn.

Cố Thanh Hy nổi giận: “Đủ rồi! Ta đã từng gặp hạng người vô sỉ, nhưng chưa bao giờ gặp người nào vô sỉ, ghê tởm và biến thái như ông cả”.

“Vậy thì thuốc giải đâu?”

“Ta không có thuốc giải, chỉ có thể điều chế ngay bây giờ”.

“Nha đầu xấu xí, cô lừa ta đấy à? Độc nặng như vậy, sao có thể điều chế thuốc giải trong vòng một canh giờ?”

“Ta tự có cách của mình, nếu các người tiếp tục dông dài thì ta không chắc được đâu. Còn nữa, thả Diệp Phong ra ngay, nếu không chỉ cần ta sơ ý một chút, lỡ như điều chế nhầm thuốc giải, người chết sẽ là Từ tam nương đấy”.

Họ nhìn nhau, sau đó thống nhất với nhau.

Lan kỳ chủ thả Diệp Phong ra.

Diệp Phong liên tục ho khan, ho đến mức thở không ra hơi, nhưng hắn ta đã bị trật khớp hàm, dù chỉ nói một câu cũng rất khó khăn.

“Mau điều chế thuốc giải đi”.

“Được, ta đi ngay đây”.

Cố Thanh Hy nhìn xung quanh, tìm kiếm cơ hội rời đi.

Bỗng một khí thế mạnh mẽ đánh tới từ trên không trung, nhắm thẳng vào Lan kỳ chủ và đám người thất quỷ Âm Sơn.

Cố Thanh Hy ngẩng đầu lên, những người đó đều mặc đồ đen, nhìn trang phục của họ thì có vẻ như là ám vệ của Dạ Mặc Uyên.

Võ công của nhóm ám vệ này cao hơn nhóm trước rất nhiều, đặc biệt là thủ lĩnh ám vệ dẫn đầu, hắn ta có thể đánh ngang tay với Âm Đại Quỷ.

Nội lực mạnh quá.

Cố Thanh Hy mừng rỡ, nhân cơ hội đỡ Diệp Phong dậy: “Ngươi có sao không?”

“Đi...”

Diệp Phong cố gắng nói ra một chữ.

“Chúng ta cùng đi”.

Cố Thanh Hy còn chưa kịp cõng Diệp bà bà, ở phía xa lại có một nhóm người chạy tới. Nhóm người này mặc áo trắng che mặt, võ công cao thâm khó dò.

Vừa đến, họ đã gia nhập vào cuộc chiến.

Chỉ là nhóm người này không phải giúp họ mà là tấn công ám vệ của Dạ Mặc Uyên, như thể nếu không thể giết sạch ám vệ của Dạ Mặc Uyên sẽ thề không bỏ qua.

Cố Thanh Hy nhìn thấy một chữ “Phần” trên tay áo của họ.

Thiên Phần tộc?

Những người này là người của Thiên Phần tộc?

Đây là một trận hỗn chiến.

Thất quỷ Âm Sơn và Lan kỳ chủ rút khỏi cuộc chiến, nhường chiến trường lại cho ám vệ của Dạ Mặc Uyên và người của Thiên Phần tộc, còn họ thì lại chặn đường đám người Cố Thanh Hy.

Âm lão đại nghiến răng nói ra một chữ: “Giết”.

Lần này Âm lão đại đích thân ra tay.

Ám vệ của Dạ Mặc Uyên đến rất đông nên đã nhìn thấy đám người Âm lão đại phục kích Cố Thanh Hy.

Nếu họ không chết thì người chết sẽ là họ.

Một cảm giác tử vong bao trùm lên đám người Cố Thanh Hy, uy áp lớn mạnh khiến họ đứng bất động tại chỗ, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Âm lão đại đánh một đòn trí mạng về phía mình.

Giờ phút này, Cố Thanh Hy đã thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của tử vong.

Và đây cũng là lần nàng bất lực nhất kể từ lúc xuyên không cho đến nay.

Sự chênh lệch về công lực giữa họ quá lớn, cách một khoảng cực kì lớn.

Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, mười mấy mũi ám khí ẩn chứa nội lực mạnh mẽ bắn thẳng về phía Âm lão đại, ông ta đành phải thu chưởng, tránh đi mười mấy mũi ám khí trí mạng kia.

“Soạt soạt soạt...”

“Bịch bịch bịch...”

Người phóng những mũi ám khí này là một thiếu niên. Thiếu niên cầm chiếc quạt màu đen, vừa xuất hiện đã tung sát chiêu mạnh nhất, lấy nhanh đánh nhanh, lấy ác đánh ác, mỗi chiêu đều dùng hết toàn lực, khiến đám người thất quỷ Âm Sơn tạm thời không thể lại gần.

“Ầm ầm...”

Một viên đạn khói được ném ra, thiếu niên cầm quạt đen kéo Diệp Phong, tay còn lại kéo Diệp bà bà, gọi Cố Thanh Hy, sau đó nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy với tốc độ cực kì nhanh.

Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong tích tắc.

Mặc dù thiếu niên có võ công rất cao, nhưng một mình hắn ta căn bản không thể chống lại nhiều cao thủ như vậy, sở dĩ có thể chạy thoát là nhờ bất ngờ thôi.

Thất quỷ Âm Sơn và Lan kỳ chủ nổi giận.

Tiểu tử khốn kiếp này từ đâu ra mà dám cướp người từ tay họ?

“Đuổi theo”.

Trong một khe núi chật hẹp của núi Vọng Hồn.

Cố Thanh Hy, thiếu niên và những người khác đang chạy như điên.

Nàng đang bị thương nên khinh công chậm hơn trước rất nhiều.

Thiếu niên mặc đồ xanh lam nhạt, đeo mặt nạ màu xanh lam, sau lưng cắm một chiếc quạt sắt màu đen, không thấy mặt, chỉ là dáng người cao gầy, khí chất tao nhã, chắc hẳn dung mạo cũng không quá kém.

Thiếu niên cõng Diệp bà bà, một tay dìu Diệp Phong bị thương nặng, sau khi chạy một quãng đường dài cũng đã thấm mệt.

Cố Thanh Hy dừng lại, khí huyết đang sôi trào mãnh liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play