“Núi Vọng Hồn nhiều người hầu như thế, bản toạ chỉ độc sủng một mình ngươi, thế mà người lại to gan cấu kết với người ngoài tấn công núi Vọng Hồn, còn muốn lấy mạng ta, uổng công bản toạ đã sủng ái ngươi”.

Nghe thấy hai chữ “sủng ái”, Diệp Phong cực kì phẫn nộ.

“Cái mà ông gọi là sủng ái chẳng qua là tra tấn ta hết lần này tới lần khác thôi, ông đã từng đối xử tốt với ta bao giờ chưa? Trong mười ba năm ở đài Tù Phượng, có ngày nào ông không đánh ta không? Nếu cái mà ông gọi là sủng ái là phải bị ông đánh mỗi ngày, ta thà không cần còn hơn”.

“Khốn kiếp, bản toạ đánh ngươi là vinh hạnh của ngươi, ngươi sớm nên thắp nhang cầu nguyện mới đúng”.

Diệp Phong vốn đã bị thương nặng, tuy có võ công cao cường bù đắp cũng chỉ được vài ba lần đã bị Lan kỳ chủ giữ chặt, dù hắn ta vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.

Nỗi đau và nhục nhã khiến hắn ta không chịu đựng được nữa, bèn cử động lưỡi, định cắn lưỡi tự tử.

Nhưng Lan kỳ chủ đã sớm nhìn ra, thẳng tay bẻ trật khớp cằm của hắn ta.

Đau...

Đau đến mức chảy nước mắt.

Nhưng dù có đau thế nào cũng không bằng nỗi đau trong lòng.

Tại sao, tại sao hắn ta không thể chạy thoát, tại sao chuyện này cứ lặp đi lặp lại với hắn ta?

Tại sao ngay cả chết cũng là một yêu cầu xa vời với hắn ta?

Lan kỳ chủ cảnh cáo: “Nếu ngươi dám chết, bản toạ sẽ khiến Cố Thanh Hy và bà già mắt mù kia muốn sống không được, muốn chết cũng không xong”.

Nước mắt tuôn rơi, Diệp Phong nhìn Cố Thanh Hy đang đánh nhau với Từ tam nương qua tầm mắt mông lung.

Cố Thanh Hy vừa né vừa nhìn hắn ta, trong mắt bốc lên ngọn lửa giận hừng hực như đang phẫn nộ thay hắn ta.

Nàng đã đến đây cứu hắn ta nhiều lần, nhưng lần nào Từ tam nương cũng chặn đường làm hỏng chuyện của nàng.

Diệp Phong cười thê lương, tuyệt vọng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt xuống từ khoé mắt, yên lặng chờ đợi Lan kỳ chủ cưỡng hiếp mình.

“Vô sỉ”.

Cố Thanh Hy phóng một cây phi tiêu qua, đây là cây phi tiêu cuối cùng của nàng.

Nhưng cây phi tiêu này còn chưa tới gần Lan kỳ chủ đã bị đánh bay.

Triệu Chấn và Âm lão đại xem trò hay, không dao động chút nào.

Từ tam nương cười bảo: “Tiểu nha đầu, đối thủ của ngươi là ta, đừng phân tâm nữa”.

“Ầm...”

Lại một chưởng đánh vào khoảng không, Từ tam nương không nhịn được phát cáu: “Ngươi cứ né như vậy, ngoài việc kéo dài thời gian, ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát được à?”

“Ít nhất vẫn có thể giữ được tính mạng của mình”.

Cố Thanh Hy cười khẩy.

Khi Từ tam nương lại tung một chiêu huyết thủ ấn, lần này nàng không lùi nữa mà tiến tới.

“Ầm...”

Hai chưởng chạm nhau.

Cố Thanh Hy văng ra như diều đứt dây, hộc ra một búng máu, lục phủ ngũ tạng đảo lộn.

Trái lại Từ tam nương không không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ đắc ý nhìn Cố Thanh Hy.

“Nha đầu xấu xí, trước giờ những người trúng huyết thủ ấn của ta chưa có một ai có thể sống sót cả”.

Cố Thanh Hy phun máu trong miệng ra, cắn răng lảo đảo đứng dậy.

Nàng vẫn kiêu ngạo, cố chấp, không chịu nhận thua.

“Vậy ư, nhưng Cố Thanh Hy ta đây luôn thích phá luật. Vả lại bà chết rồi, ta chưa chắc sẽ chết”.

Nàng xoa ngón tay, bị bỏng đau thật đấy.

Ở thế giới này, không có nội công thật con mẹ nó thiệt thòi.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng.

Huyết thủ ấn của Từ tam nương có độc, hơn nữa nhiệt độ rất cao, đủ để hoà tan mọi thứ, đánh vào người không chết thì cũng tàn phế.

Cố Thanh Hy không có nội lực, tại sao nàng vẫn có thể kiên trì đến bây giờ?

Lẽ nào cơ thể nàng có bí mật nào đó?

Từ tam nương giật mình: “Ngươi có ý gì?”

“Bà nhìn bàn tay của mình xem”. 
Từ tam nương cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, nơi đó cắm một cây ngân châm rất nhỏ, xung quanh ngân châm bao trùm một lớp sương đen, chỉ cần thoáng nhìn là có thể nhận ra cây ngân châm đó có độc, hơn nữa còn là kịch độc.

Ả nổi giận, ngưng tụ nội lực muốn giết Cố Thanh Hy.

Nhưng ả không ngờ mình không chỉ không điều động được nội lực, ngược lại còn bị đau từ cánh tay cho đến tim, đau tới mức ả suýt thở không nổi.

Thấy vậy, Triệu Chấn không khỏi nổi giận: “Thuốc giải đâu, giao thuốc giải ra đây”.

“Muốn lấy thuốc giải cũng không phải không được, bảo tên nam nhân đê tiện kia thả Diệp Phong ra ngay”.

Cố Thanh Hy bị ba người bao vây, căn bản không có cách cứu Diệp Phong. Có trời mới biết khi nhìn thấy Diệp Phong bị làm bẩn như thế, lòng nàng đau đớn cỡ nào.

“Cô dám mắng ông ấy đê tiện? Muốn chết đúng không?”

“Nếu ngươi giết ta, Từ tam nương cũng sẽ chôn cùng với ta. Độc mà ta hạ, trừ ta ra, trên đời này không ai có thể giải loại độc này”.

Lan kỳ chủ vốn định tiến hành bước cuối cùng nhưng lại bị chuyện bên này quấy rầy tâm trạng. Ông ta thả Diệp Phong ra, định giải quyết Cố Thanh Hy trước mới tập trung trừng phạt Diệp Phong.

Diệp Phong run bần bật, nhặt quần áo rách rưới dưới đất quấn lên người mình, cố gắng che đi dáng vẻ nhếch nhác của mình.

Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm.

Suýt chút nữa.

Suýt chút nữa Diệp Phong đã bị ô nhục.

Âm Đại Quỷ và Lan kỳ chủ đều kiểm tra độc của Từ tam nương, cũng đã thử giải độc giúp ả nhưng lại không thể giải được.

Sắc mặt Cố Thanh Hy tái nhợt, suýt đứng không vững, chỉ cố buộc mình phải thẳng lưng như không có chuyện gì xảy ra.

“Thả Diệp Phong và Diệp bà bà ra, ta sẽ cho ả thuốc giải và đi cùng các người, các người thấy sao?”

“Lão đại, nữ nhân này mưu ma chước quỷ, giết nàng ta trước để tránh tai hoạ về sau. Ta không tin thiên hạ này có hàng nghìn vạn đại phu, chẳng lẽ không có nổi một người giải được độc của ta?”

Cố Thanh Hy cười ngạo mạn, cười vô cùng xinh đẹp và tràn đầy tự tin.

“Quả thật không ai có thể giúp bà giải độc ngoài ta, hơn nữa bà cũng chỉ có một canh giờ. Trong vòng một canh giờ, nếu không giải được, bà cứ đợi đi gặp Diêm Vương đi”.

“Lão tam, bắt nàng ta lại lục soát”.

“Bắt ta cũng vô dụng thôi, trên người ta không có thuốc giải, sao ta có thể đem thuốc giải của loại kịch độc này theo bên mình chứ?”

Shh...

Lan kỳ chủ giơ tay phải lên, hút Diệp Phong chật vật về phía mình.

“Răng rắc...”

Advertisement

Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play